Tự Yêu Lấy Mình – Chương 4

Chương 4

Tôi ngơ ngác ngẩng đầu, cố tìm kiếm một câu trả lời.

Nhưng những gì nhận chỉ là vẻ mặt bực dọc.

“Cậu đừng ăn kẹo này nữa,” Hoắc Minh Hiên viên kẹo trong tay, nắm chặt hơn, “Dù gì cậu cũng đã béo thế rồi, ăn nữa chẳng phải sẽ càng béo hơn sao?”

Béo.

Đây là lần thứ hai hôm nay cậu ấy tôi béo.

Rốt cuộc là cậu ấy cố ý hay vô ?

Tôi cũng chẳng phân biệt nữa.

———

“Giải tán!”

Theo lệnh của huấn luyện viên, các học tản ra khắp nơi.

Tôi chậm rãi bước ra đường chạy và bắt đầu chạy.

Dù trời đã gần tối, cái nóng của mùa hè vẫn chưa tan đi.

Chạy chưa hai trăm mét, tôi cảm giác như mình đang trong một lò lửa.

Ước gì trước mặt có một cái ao để tôi có thể nhảy ùm xuống, tự do tung tăng!

Khi đang chạy, bỗng nghe ai đó gọi tên mình.

Tôi quay đầu lại, thấy hai người vừa đi qua chính là Hoắc Minh Hiên và Trần Tri Du.

“Bạn Thẩm, là cậu thật à.”

Trần Tri Du ngạc nhiên, rồi lại tôi bối rối: “Mọi người đã giải tán rồi, sao cậu vẫn còn chạy? Hơn nữa, chẳng phải lúc nãy cậu vừa ngất sao? Nên nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng gắng sức quá.”

“Tôi…”

“Khụ, cậu ấy ấy mà!”

Khi tôi còn đang ngập ngừng không biết giải thích thế nào, Hoắc Minh Hiên đã lên tiếng trước: “Chắc là nhận ra mình béo quá rồi, muốn tập thể dục giảm cân. Với lại, lúc nãy cậu ấy giả vờ ngất thôi, ai mà tin nổi cái thân hình đó yếu đuối chứ?”

“Hoắc Minh Hiên!”

Nghe cậu ấy xấu mình trước mặt người khác một cách không chút kiêng nể, tôi vừa xấu hổ vừa giận dữ.

Việc giả ngất là lỗi của tôi, không đến lượt cậu ấy lên tiếng phê phán!

Dù cậu ấy là thân nhất của tôi, cũng không có quyền !

Tôi thậm chí không dám phản ứng của Trần Tri Du lúc này.

Có lẽ là sự khinh miệt xen lẫn chút thương .

Tôi siết chặt tay, cắn răng, chỉ muốn bỏ đi cho xong.

Ngay lúc đó, Trần Tri Du dịu dàng lên tiếng—

“Ai chỉ người gầy yếu mới bị bệnh? Ai cũng có thể không khỏe, chẳng cần lý do gì cả.”

Nghe tôi bất giác ngẩn ra, ngây người ấy.

Khuôn mặt ấy không hề có chút chế giễu, vẫn là nụ nhẹ nhàng, dịu dàng như cơn gió xuân.

“Dù gì thì sức khỏe mới là quan trọng nhất, những thứ khác chỉ là phụ thôi.

“Cảm ơn cậu đã giúp mình khi nãy, Hoắc. Mình không phiền các cậu nữa, tạm biệt.”

Trần Tri Du vẫy tay rồi quay người rời đi.

Hoắc Minh Hiên theo bóng ấy đi xa, rồi trừng mắt tôi: “Là tại cậu cả đấy!”

Nói xong, cậu ấy vội vã đuổi theo ấy.

Tôi đứng đó, không hiểu gì cả.

Tại tôi chuyện gì chứ?

Tôi có gì đâu!

Đúng là đồ thần kinh!

Tôi lặng lẽ đảo mắt, bỏ mặc hai người họ, rồi tiếp tục chạy.

Không biết vì sao, lần này chạy thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.

Dù vẫn mệt, tâm trạng lại phấn chấn hơn.

Hai tuần huấn luyện quân sự trôi qua nhanh chóng, cuối cùng tôi cũng trở về nhà!

Vừa bước vào cửa, một mùi thơm nức mũi phả vào.

Nhìn kỹ lại, trên bàn đã đầy những món ăn mà tôi thích.

Thấy tôi về, mẹ vội bảo: “Con đi thay đồ rồi rửa tay đi, lát nữa nhà Minh Hiên sẽ qua.”

“Dạ!”

Khi tôi từ phòng bước ra, nhà Hoắc Minh Hiên đã đến.

Tôi chào cậu ấy, cậu chỉ liếc tôi một cái, rồi lại cúi xuống nghịch điện thoại.

Tôi lại gần định xem cậu ấy đang chơi gì, bị cậu ấy phát hiện, liền khóa màn hình ngay lập tức.

Rồi còn trợn mắt tôi: “Ai cho cậu trộm?”

“Tôi không có…”

Tôi hoảng hốt định giải thích, cậu ấy không cho tôi cơ hội, đứng dậy và đổi chỗ ngồi.

Rõ ràng là muốn giữ khoảng cách với tôi.

Tôi thấy tủi thân.

Rõ ràng trước đây chúng tôi rất thân, có thể tự do vào phòng nhau mà chẳng cần gõ cửa.

Sao bỗng dưng lại xa cách thế này?

Dù không hiểu lý do, tôi biết, là tôi đã sai.

Thế nên, trong bữa ăn, tôi chủ bóc cua giúp cậu ấy, coi như xin lỗi.

Nhưng không ngờ lại nhận về lời chế giễu của cậu ấy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...