Tôi và Hoắc Minh Hiên từ nhỏ đều có thân hình tròn trịa.
Lúc đi học, chúng tôi thường bị bè chê bai và xa lánh, chỉ còn cách với nhau để tự an ủi.
Người ta xung quanh hay trêu chúng tôi: “Sau này hai đứa ở bên nhau luôn đi cho rồi.”
Tôi ngượng ngùng đỏ mặt, còn cậu ấy thì luôn tươi .
Nhưng sau này, Hoắc Minh Hiên bắt đầu cao lên, cơ bắp rõ ràng, và dần dần giữ khoảng cách với tôi.
Tôi cứ nghĩ rằng có lẽ do mình nhạy cảm.
Cho đến khi bố mẹ chúng tôi lại đem chuyện cũ ra .
Hoắc Minh Hiên bỗng tức giận, lớn tiếng: “Ai mà đi thích một con heo chứ, kinh tởm thật!”
————–
Hoắc Minh Hiên nổi giận không bỏ đi, mà cứ giận dữ chằm chằm vào tôi.
Lúc ấy, tôi đang ngồi gỡ cua.
Cậu ấy thích ăn cua lại không có kiên nhẫn, ăn một lúc là đã thấy nản.
Thế nên, tôi lén lên mạng tìm video học cách gỡ cua, từ đó mỗi lần ăn cua, tôi đều chuẩn bị sẵn một tô thịt cua đầy cho cậu ấy, cậu chỉ việc cầm đũa gắp ăn.
Nhưng lúc này đây, tôi dừng tay, ngẩng đầu lên, ngẩn ngơ cậu ấy mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Không rõ vì sao đột nhiên cậu ấy lại nổi giận.
Rõ ràng lúc nãy mọi thứ vẫn ổn, hai gia đình cùng ngồi ăn uống chuyện, không khí rất hòa thuận.
Cho đến khi mẹ cậu ấy thấy tôi gỡ cua, bà mỉm : “Gia Y hiền lành đảm đang thế này, sau này Minh Hiên hưởng phúc rồi.”
Vừa dứt lời, Hoắc Minh Hiên đứng bật dậy, nổi giận đùng đùng: “Ai mà thích nổi một con heo, ghê c.h.ế.t đi !”
Người phản ứng đầu tiên là bố của Hoắc Minh Hiên, ông đứng lên và vỗ một cái vào sau đầu cậu ấy.
Ông nhíu mày quát: “Nói bậy bạ gì thế, không mau xin lỗi đi!”
Mẹ cậu ấy cũng hùa theo, bảo cậu xin lỗi.
Nhưng Hoắc Minh Hiên lại ngoan cố, ương ngạnh không chịu nhận lỗi: “Con sai chỗ nào? Mọi người xem ấy béo đến mức nào rồi, cằm hai ngấn, mắt hí, bụng thì hai lớp mỡ, rơi xuống nước còn có thể nổi lên …”
“Đủ rồi!”
Bố tôi không nhịn , đập mạnh xuống bàn.
Ông chỉ tay ra phía cửa: “Cút đi!”
Hoắc Minh Hiên ngẩng cao đầu, không do dự mà quay người bỏ đi.
Bố mẹ cậu ấy liên tục xin lỗi, rồi cũng vội vàng đi theo.
Chỉ trong nháy mắt, bầu không khí vui vẻ ban nãy đã tan biến.
Mẹ ôm lấy tôi, nhẹ giọng an ủi: “Y Y, đừng nghe cậu ấy bậy, con là xinh đẹp nhất.”
Tôi thở dài một hơi, quay sang mẹ.
“Nhưng cậu ấy cũng đâu có sai.”
Tôi cố gắng mỉm , nước mắt vẫn không kiềm mà rơi xuống.
Mẹ tôi đau lòng, thở dài rồi thì thầm: “Minh Hiên sao lại thành ra như ? Trước giờ cậu ấy đâu có như .”
Nhưng mẹ biết đấy, đó chỉ là chuyện của ngày xưa.
Tôi và Hoắc Minh Hiên là thanh mai trúc mã.
Vì đều gia đình cưng chiều, tuổi thơ của chúng tôi đều lớn lên với thân hình tròn trịa.
Hồi tiểu học, trong lớp béo nhất là tôi và cậu ấy.
Trẻ con nhỏ tuổi cũng thích những thứ đẹp đẽ.
Chúng thường có chút chê bai những đứa như chúng tôi vì không nằm trong tiêu chuẩn đẹp thông thường.
Không ngoài dự đoán, hai đứa tôi đều bị xa lánh vì mập.
Nhưng khi đó, chúng tôi không để ý đến điều ấy, bè không chơi với mình, thì hai đứa chơi với nhau.
Chúng tôi thường chia sẻ đồ ăn vặt, kể cho nhau nghe hôm qua đã ăn món gì, và háo hức bàn xem tối nay sẽ có món gì ngon bất ngờ.
Lâu dần, chúng tôi trở nên không thể tách rời, chuyện gì cũng kể cho nhau nghe.
Bố mẹ hai bên cũng vì mà thân thiết hơn, vừa hay lại sống cùng khu, cùng tòa nhà, ngày càng gắn bó.
Thỉnh thoảng bận việc, họ cũng thường nhờ người kia chăm sóc giúp con mình.
Những dịp lễ Tết, hai gia đình thường cùng nhau đi chơi hoặc tụ tập ăn uống.
Thân thiết chẳng khác nào một gia đình.
Mẹ của Hoắc Minh Hiên rất quý tôi, bà thường véo má tôi bảo: “Bé mập mũm mĩm này, trông đáng quá, sau này con dâu nhà nhé!”
Lúc ấy, tôi đã học lớp sáu, hiểu ý nghĩa của câu ấy.
Tôi không cảm thấy khó chịu, mà chỉ thấy xấu hổ và vui mừng, mặt đỏ lên.
“Minh Hiên, con thấy sao?”
Bạn thấy sao?