Nhớ lại kiếp trước, khi tôi bị vu khống gian lận, ta còn tống tôi tới vùng núi xa xôi để “rèn luyện tư tưởng”.
Rồi để mặc tôi bị hơn chục lão già độc thân nhục đến mức tự sát, toàn thân tôi lại bắt đầu run rẩy.
Nhưng may thay — ở kiếp này, tôi đã hóa giải mọi nguy cơ và hoàn thành kỳ thi đại học một cách trọn vẹn.
Tuy , đến giờ tôi vẫn chưa hiểu nổi — tại sao chỉ mình tôi nghe tiếng lòng của Lâm Nguyệt Nguyệt?
Rõ ràng tôi không hề đeo chiếc vòng tay đó nữa.
Chẳng lẽ tất cả chỉ là một cái bẫy do Lâm Nguyệt Nguyệt sắp đặt, nhằm đuổi tôi – đứa con ruột – ra khỏi nhà họ Lâm, để ta độc chiếm sự cưng chiều?
Nhưng tôi từ đầu đến cuối, chưa từng tỏ ra thù địch, thì sao ta lại muốn nhắm vào tôi?
Dù vì lý do gì, tôi tin vào nguyên tắc:
“Người không phạm ta, ta không phạm người. Người nếu phạm ta — tuyệt không buông tha.”
Tôi không thích chuyện, cũng chẳng sợ phải đối đầu.
Nếu Lâm Nguyệt Nguyệt muốn dùng tiếng lòng để tôi, thì tôi sẽ lợi dụng ngược lại, để vạch trần bộ mặt thật của ta trước thiên hạ.
Nghĩ đến đây, tôi mua vài chiếc camera mini siêu nhỏ, lắp kín phòng mình không góc chết.
Dù không thể ghi lại tiếng lòng, chỉ cần ta sơ hở, tôi chắc chắn sẽ tóm đuôi.
Và quả nhiên, cơ hội ấy đến rất nhanh.
Sau kỳ thi không lâu, chính là sinh nhật của Lâm Nguyệt Nguyệt.
Lâm Tư Nam tổ chức cho ta một bữa tiệc xa hoa, không chỉ mời đầy đủ bè thân thích, mà đến cả giáo viên và lãnh đạo trường học cũng gửi thiệp.
Lâm Nguyệt Nguyệt mặc một chiếc váy công chúa lộng lẫy, trang điểm cầu kỳ, rực rỡ như ngôi sao chính giữa vầng hào quang của bữa tiệc.
Ngay lúc đó, tôi lại nghe thấy tiếng lòng của ta:
“Giá mà chị có thể lên sân khấu hát tặng em một bài thì hay quá… Dạo gần đây đúng là em có lỗi, hiểu lầm chị rồi…”
Sợ tôi không nghe rõ, ta còn lặp lại trong đầu mấy lần.
Tôi thừa biết — đây là cái bẫy.
Nhưng lần này, tôi không giả vờ không nghe thấy nữa.
Tôi bước lên sân khấu, cắm chiếc USB mang theo vào hệ thống trình chiếu lớn, :
“Hôm nay là sinh nhật của em tôi – Lâm Nguyệt Nguyệt. Tôi đã viết một bài hát, muốn nhân ngày đặc biệt này tặng riêng cho em ấy.”
Nói xong, tôi nhấn nút phát nhạc nền.
Chương 7
Thế , ngay giây kế tiếp, trên màn hình lớn của buổi tiệc sinh nhật lại không phải là phần nhạc nền trong USB của tôi, mà là những bức ảnh riêng tư của Lâm Nguyệt Nguyệt.
Không chỉ , trong USB còn có hàng chục đoạn ghi âm, đầy rẫy giọng đang nghiến răng nghiến lợi, kể lể mình ghét Lâm Nguyệt Nguyệt đến mức nào, muốn đuổi ta đi ra sao.
Thậm chí, còn có đoạn ghi âm tự nhận mình chính là người bỏ độc vào bánh — đúng vào thời điểm một tuần trước.
Tất cả những người có mặt đều nghe ra — giọng ấy chính là tôi.
Mặc dù có người vội vã chạy đến tắt màn hình, đám ảnh riêng tư của Lâm Nguyệt Nguyệt đã bị mọi người trong buổi tiệc thấy rõ mồn một.
Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán:
“Gì trời? Lâm Sanh Tuyết không phải sẽ hát mừng sinh nhật à? Sao lại bật ảnh riêng tư của Tiểu Nguyệt lên màn hình thế kia?”
“Còn không hiểu hả? Chính là chị mới nhà họ Lâm nhận lại kia ghen tức vì Tiểu Nguyệt chiếm mất danh phận thiên kim, nên muốn trả thù đây mà.”
“Công bằng mà , thân hình của Tiểu Nguyệt cũng nóng bỏng thật. Đáng tiếc mới xem chút đã bị tắt mất…”
Nghe có người bình phẩm về cơ thể mình, Lâm Nguyệt Nguyệt lập tức nước mắt rưng rưng, lao lên bậu cửa sổ, dáng vẻ đầy đau khổ:
“Chị ơi, em đã mời chị đến dự sinh nhật với tất cả tấm lòng, tại sao chị lại đối xử với em như ?”
“Em cứ tưởng chị chủ đề nghị hát tặng em là để hai chị em lành… Không ngờ… chị lại muốn hủy hoại em như thế. Em đã cố gắng nhẫn nhịn, nếu chị không thích em, chị có thể rõ, em sẽ thay đổi mà… Tại sao lại phải dồn em đến đường cùng?”
“Hay là… chỉ khi em chết, chị mới nguôi giận, mới không trách móc cái nhà này nữa?”
Vừa , ta vừa chuẩn bị nhảy xuống.
May mà Lâm Tư Nam phản ứng kịp thời, lao đến nắm lấy mắt cá chân ta kéo lại, kịp thời ngăn chặn bi kịch.
“Tiểu Nguyệt, có gì ấm ức cứ với ! Ba mẹ không có ở đây, sẽ thay họ chủ cho em!”
“Anh chỉ có một người em là em, em mới là thiên kim danh chính ngôn thuận của nhà họ Lâm! Không ai có thể thay thế em!”
“Nếu có ai dám bắt nạt em, sẽ lột da rút gân nó, bắt nó trả giá!”
Thế Lâm Nguyệt Nguyệt không buông tha, ta ngước khuôn mặt đẫm lệ lên, nhất quyết phải khiến tôi “ rõ trắng đen” trước mặt bao người.
Thấy ta diễn nhập tâm như , tôi liền hắng giọng, cầm lấy micro ở bên cạnh, lạnh lùng chất vấn:
“Lâm Nguyệt Nguyệt, em diễn đủ chưa? Có cần chị trao cho em một tượng vàng Oscar không?”
Lâm Nguyệt Nguyệt lập tức nín khóc, ấp úng tỏ vẻ uất ức:
“Chị ơi… chị đang gì ? Em nghe không hiểu… mà…”
Lâm Tư Nam lúc này cũng đã giận đến mức không nhịn nổi, quay ra ngoài gào lớn:
“Bảo vệ! Mau trói con nhỏ điên này lại cho tôi!”
“Nhà họ Lâm chúng tôi luôn đường hoàng ngay thẳng, không chứa nổi thứ con cháu bẩn thỉu dùng thủ đoạn đê hèn thế này!”
“Nếu mày đã cố chấp như , thì đừng mơ học hành gì nữa — cút về vùng sâu vùng xa dạy học, tự kiểm điểm lại mình đi!”
Kiếp trước, chính cảnh tượng này là khởi đầu cho bi kịch thê thảm của tôi, khiến tôi rơi vào vực thẳm, cuối cùng chết trong nhục nhã.
Nhưng kiếp này — tôi không còn sợ hãi.
Tôi bình thản mở một thư mục khác trong USB.
“Ngày vui của Lâm Nguyệt Nguyệt… đến đây là kết thúc rồi.”
Chương 8
Ngay sau đó, tất cả mọi người có mặt đều tròn mắt kinh ngạc.
Vẻ mặt họ chẳng khác nào vừa xem xong một bộ phim hành bom tấn Hollywood.
Nhưng thứ phát trên màn hình lớn không phải là phim, mà là một đoạn video giám sát.
Đoạn ghi lại cảnh Lâm Nguyệt Nguyệt lén lút vào phòng tôi khi tôi không có nhà, rồi trộm USB của tôi, thay thế bản nhạc nền trong đó bằng những đoạn ghi âm bịa đặt AI dựng nên, mô phỏng giọng tôi đang nguyền rủa, ghét ta và thừa nhận mình đã bỏ độc vào bánh.
Sau đó, ta còn chèn thêm loạt ảnh riêng tư giả tạo — cũng là do AI tạo ra.
Tôi biết rất rõ — lần này ta đã liều cả vốn liếng để hãm tôi, lại không dám dùng ảnh thật, vì như đến lúc bị vạch trần, ta vẫn có thể quay lại đổ lỗi cho tôi tổn danh dự, thậm chí kiện tôi ra toà.
Trong lúc những chuyện đó, ta lẩm bẩm một mình trong video:
“Nhà họ Lâm chỉ có một đứa con là tao! Mày là thứ nhà quê từ đâu chui ra cũng dám tranh với tao? Tao phải mày mới hả dạ!”
Dù đoạn video không hoàn toàn rõ nét, mọi người đều thấy rõ biểu cảm độc ác trên gương mặt Lâm Nguyệt Nguyệt, lúc ta thốt ra những lời đó.
Khác hoàn toàn với vẻ ngoài ngọt ngào, trong sáng, ngoan ngoãn mà bấy lâu nay ta vẫn cố dựng nên.
Ngay lập tức, toàn bộ ánh mắt như đang xử án đồng loạt hướng về phía ta.
“Con nhỏ Lâm Nguyệt Nguyệt này đúng là độc ác! Là con nuôi mà còn đòi tranh vị trí với con ruột, đầu óc bị cửa kẹp à?”
“Chuẩn luôn, nếu không bị ôm nhầm năm đó thì giờ không biết ta đang trốn ở xó xỉnh nào. Vậy mà lại quay ra cắn người, đúng là tàn nhẫn!”
“Thật không thể tin nổi, trước mặt thì dịu dàng không mở nổi nắp chai, sau lưng thì đủ sức bẻ gãy cổ người khác!”
Bạn thấy sao?