Tôi thừa hiểu — tất cả chuyện này chắc chắn không thể không dính dáng đến Cố Dục Thần.
Dù trong lòng căm phẫn đến mức muốn nổ tung, tôi vẫn phải nhẫn nhịn gọi điện cho ta.
Nhưng ta… lại bốc hơi như chưa từng tồn tại.
Chỉ có điều — trước khi “mất tích”, ta vẫn không quên đâm cho tôi một nhát chí mạng cuối cùng.
Anh ta dùng quan hệ trong giới, ra mặt chặn đường sống của tôi, tung tin muốn phong sát hoàn toàn.
Tôi gửi bao nhiêu hồ sơ xin việc, tất cả đều chìm nghỉm, đến cả một cơ hội phỏng vấn cũng không có.
Trong khi đó, Cố Dục Thần lại tay trong tay với Thẩm Bội Dao xuất hiện khắp các buổi tiệc tùng thương mại.
Trên mạng xã hội, Thẩm Bội Dao khoe ảnh một chiếc túi Hermès bản giới hạn, còn viết caption đầy ẩn ý:
“Tình của thanh mai, luôn khiến mình cảm đến rơi nước mắt~”
Kèm theo định vị tại một hội sở tư nhân xa hoa bậc nhất.
Ngay dưới bài viết, Cố Dục Thần bình luận và thả tim:
“Bảo bối, em xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất.”
Tối hôm đó, tôi nhận tin nhắn từ Cố Dục Thần:
“Tô Lạc Phi, nếu còn muốn sống sung sướng, thì mau trả lại 500.000 tệ, sau đó ký vào hợp đồng bao nuôi. Cam kết từ nay về sau chỉ chim hoàng yến của tôi.”
“Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, đừng chuyện với Dao Dao, sinh cho chúng tôi một đứa con, tôi sẽ nuôi cả đời.”
“Bằng không, đừng hòng xin việc ở bất kỳ đâu.”
Tôi chằm chằm vào màn hình, rồi bỗng bật .
Có lẽ Cố Dục Thần không hề biết — với thân phận và giá trị của tôi, cưới tôi mới là ta trèo cao, mà giờ lại ảo tưởng đến mức muốn bao nuôi tôi nhân ?
Tôi chẳng buồn dây dưa với ta nữa, thẳng thừng gửi lại một chữ:
【Cút.】
Tôi đâu ngờ , ngay đêm đó, Cố Dục Thần lại dẫn theo bốn vệ sĩ mặc đồ đen, hùng hổ kéo đến nhà tôi.
3
Khi chuông cửa bị nhấn đến chấn cả tòa nhà, tôi đang ngồi trong thư phòng, ngắm nghía món đồ sứ hoa lam thời Minh mới sưu tầm .
Qua màn hình camera giám sát, tôi thấy rõ Cố Dục Thần đang đứng trước cửa, sắc mặt âm trầm như thể nuốt phải đá lạnh.
Sau lưng ta là bốn gã vệ sĩ áo đen, khí thế ép người, thôi cũng thấy rợn sống lưng.
“Tô Lạc Phi, tôi biết đang ở nhà!”
“Không mở cửa? Vậy thì tôi sẽ cho người khóa!”
Hắn khóa, là thật.
Vừa hay tôi cũng đang định đối chất với hắn về chuyện vu khống, tung tin nhảm trên mạng, liền mở màn hình giám sát lên, rồi đứng dậy ra mở cửa.
Vừa hé ra một khe, Cố Dục Thần đã thô bạo đẩy cửa xông vào, va mạnh khiến tôi ngã ngửa xuống đất.
Tôi gắng gượng chống tay đứng dậy, lòng bàn tay đau rát, lạnh lùng hắn — giống hệt một tên cướp, ngang nhiên cửa nhà người khác.
“Cuối cùng cũng không trốn nữa hả?”
Hắn nhạt, ánh mắt lướt một vòng quanh phòng khách — nơi bày biện ngọc thạch quý giá và tranh thư pháp cổ thật treo trên tường — sắc mặt hắn càng càng đen lại.
“Bảo sao trước giờ không bao giờ cho tôi lên lầu, thì ra là giấu cả đống đồ không tiện để người khác thấy.”
Tôi khoanh tay đứng thẳng, không buồn trả lời.
Hắn hùng hổ bước tới bàn, nhặt lấy chiếc bình hoa lam thời Minh tôi chưa kịp cất vào, bật khinh miệt:
“Nhái cũng ra vẻ thật ghê đấy. Tiếc là… giả thì mãi vẫn là đồ giả.”
Hắn lại chỉ vào bức tranh thủy mặc trên tường:
“Loại hàng nhái này, chắc mấy cái sạp vỉa hè bán 5 tệ một tấm?”
“Cố tổng đúng là… tinh mắt thật.”
Tôi vỗ tay khẽ.
Bức tranh đó là tác phẩm hồi cấp hai tôi tập vẽ theo một danh họa — cũng là món đồ giả duy nhất trong cả căn nhà.
Chỉ tiếc, ba tôi lại coi như bảo vật, nhất quyết phải treo nó giữa một loạt đồ thật, là có “ý vị riêng”.
Cố Dục Thần tưởng tôi đang chế nhạo hắn, ánh mắt lập tức trở nên u ám, nguy hiểm.
Hắn nhận một tập tài liệu từ trợ lý, ném mạnh lên bàn trà:
“Ký vào đi. Từ giờ mỗi tháng tôi chu cấp cho 100.000.”
Tôi nhướng mày qua tập hồ sơ — điều khoản chi chít, dài ngoằng.
Đập ngay vào mắt là một dòng điều kiện:
Tôi, Tô Lạc Phi, đồng ý sinh ba đứa con cho ta và vợ chính, cam kết không đòi quyền nuôi dưỡng hay bất kỳ quan hệ huyết thống nào.
Hắn xem tôi là gì? Lò đẻ có giá kèm hợp đồng bao dưỡng à?
Không chút do dự, tôi giơ tay — xé nát bản hợp đồng ngay trước mặt hắn.
Hắn đúng là kiên nhẫn thật — dường như đã đoán trước tôi sẽ xé, nên lập tức rút ra một bản khác, đưa đến:
“Cô cứ từ từ xé, tôi còn cả đống đây.”
“Nhưng tôi mong hiểu một điều: trên mạng, giá cao nhất cũng chỉ 99,9 tệ một đêm, chưa nổi 100 tệ.”
“Tôi không biết phải tiếp bao nhiêu khách mỗi năm mới kiếm nổi 100.000.”
“Bây giờ tiếng xấu của lan khắp nơi, ngoại trừ tôi vẫn nể chút cũ mà bao dưỡng , thì còn ai thương nữa?”
Thấy tôi không tiếp tục xé bản thứ hai, hắn liền bước tới gần, đưa tay nhấc cằm tôi lên, ánh mắt lộ rõ vẻ trêu chọc:
Bạn thấy sao?