Từ Từ Mưu Toan – Chương 6

6

8

Khi tôi rời đi, đích thân Tạ Thừa đưa tôi ra sân bay.  

Thực ra, đáng lẽ nên để trợ lý chiến đội tiễn tôi là rồi. Vì Trần Án Án chưa đi, vé của chị ấy là chuyến bay đêm, ấy cần tiễn chị ấy mới đúng. 

Tạ Thừa với tôi rằng nhà trợ lý có việc gấp, ấy đành phải tiễn tôi chứ không còn ai cả.  

Tôi nghi ngờ có căn cứ rằng Tạ Thừa vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện tôi chê ấy chơi gà lên tận hotsearch hồi trước.  

Không thì sao cả đường đi, ấy luôn lạnh mặt, thẳng phía trước, tôi bắt chuyện cũng chỉ trả lời hết sức ngắn gọn, tích chữ như vàng.  

Tôi quan tâm một câu: “Tai của từ khi huấn luyện đã đỏ suốt, có khi nào là ốm rồi không?”

 thế là ấy bơ tôi luôn…  

Khi xuống xe, tôi cảm ơn Tạ Thừa rồi khệ nệ xách túi đồ to trên tay trái, kéo hành lý bằng tay phải, chuẩn bị bước vào sân bay. Đột nhiên, ấy gọi tôi lại.  

Tôi quay đầu ấy với vẻ nghi hoặc.  

Chúng tôi nhau trong chốc lát. Anh ấy khẽ nuốt nước bọt, sau đó có vẻ hơi gượng gạo chỉ chỉ túi xách của tôi: “Khóa kéo chưa kéo.”  

Tôi cúi đầu túi xách kéo khóa không thể kín hơn nữa, lòng nghĩ ấy đang cố sự đấy hả, tôi vẫn đáp: “Cảm ơn nhé.”  

Nói xong, tôi quay lưng bước đi.  

Tạ Thừa lại gọi tôi thêm lần nữa.  

Tôi quay đầu lần nữa, kiên nhẫn chờ xem ấy muốn gì.  

Tạ Thừa rũ mắt, không biết đang nghĩ gì. Một lúc lâu sau, ấy lại ngượng ngập chỉ chỉ tay vào giày của tôi: “Dây giày chưa buộc chặt.”  

Tôi cúi đầu đôi giày cao gót, lòng nghĩ ấy thực sự đang cố sự.  

Tôi cắn răng mỉm , : “Cảm ơn đã nhắc nhở. Không có gì nữa thì tôi phải đi cho kịp chuyến bay đây.”  

Tạ Thừa chỉ ừ một tiếng.  

Cho đến khi tôi quay lưng đi lần nữa, ấy lại gọi tôi lại.  

Lần này, tôi hít một hơi thật sâu, quay đầu lại : “Anh có chuyện gì sao?”  

Cuối cùng, Tạ Thừa cũng chuyện nghiêm túc.  

Anh ấy như đã gom hết can đảm, đôi mắt đen láy sắc sảo chằm chằm vào tôi. 

Anh : “Năm ngoái, ở Vân Nam, sau khi tôi hoàn thành giải đấu mùa hè, trong lúc đi du lịch thả lỏng, tôi đã cùng em ngắm mặt trời mọc trên núi Ngọc Long.”  

Núi Ngọc Long?  

Tôi hơi sửng sốt.

9

Theo mô tả của Tạ Thừa, một ký ức mơ hồ bắt đầu hiện lên trong tôi.

Năm ngoái, lúc ấy tôi vừa tốt nghiệp đại học và bắt đầu blogger chuyên nội dung về du lịch. Chuyến đi đầu tiên của tôi là đến tỉnh Vân Nam. 

Vì là lần đầu tiên xuất hành, tôi đã đăng ký du lịch theo đoàn.  

Trên xe buýt, người đàn ông trẻ ngồi bên cạnh tôi có dáng người cao lớn, lưng cao chân dài không biết sao lúc nào cũng đeo kính râm và khẩu trang. 

Lúc đầu, ấn tượng của tôi với người ấy cũng chẳng ra sao, chỉ cảm thấy ra vẻ màu. Đến tận khi tôi quyết định rời đoàn tự túc đi một mình lên núi Ngọc Long để ngắm bình minh, ấy muốn đi cùng tôi.  

Tôi khá bất ngờ, cứ tưởng tìm người chung sở thích. Đương nhiên, mãi sau tôi mới biết hóa ra chính là Tạ Thừa, muốn đi chỉ đơn giản là để tránh xa mấy cái loa ồn ào An Hổ và Nhị Hoán suốt ngày lảm nhảm phát phiền mà thôi.  

Miễn cưỡng coi như duyên phận run rủi, chúng tôi cùng nhau leo núi Ngọc Long. Do sức bền của tôi không tốt, chúng tôi bắt đầu đi từ đêm hôm trước, nâng đỡ nhau vượt mọi gian khổ, cuối cùng cũng đã ngắm bình minh. Trong niềm vui sướng, tôi hơi quá khích ôm chặt ấy.  

Với tôi chỉ là cái ôm chung vui chúc mừng, tuy nhiên, ấy vô thức lùi lại, người căng cứng. 

Từ lúc đó, Tạ Thừa trầm hơn rất nhiều.  

Trở về đoàn, đã vài ngày trôi qua mà Tạ Thừa vẫn luôn đeo kính râm và khẩu trang. Chúng tôi không mấy thân thiết, tôi cũng không hiếu kỳ thêm về . Tạ Thừa trong ấn tượng của tôi là một thanh niên đẹp trai khá xa cách.  

Tối đó, khi quay về khách sạn, đoàn bất ngờ có hoạt thử thách. 

Có lẽ do quá vui, tôi thế mà có hứng thú với phần thưởng dành cho cặp đôi. Quà tặng là một vật kỷ niệm hình núi Ngọc Long.  

Thế là tôi tìm đến Tạ Thừa ngồi yên lặng xa đám đông ồn ào, hỏi ấy có thể giả trai tôi để thắng giải không.  

Lúc ấy, Tạ Thừa đầu tiên là ngạc nhiên, hơi sửng sốt một chút hình như nhận ra tôi thực sự rất thích phần thưởng đó nên chần chừ khẽ gật đầu.

10

Tôi đột nhiên nhớ lại lần chơi Thật hay thách, Tạ Thừa về mối năm phút.

Khi đóng giả nhân tham gia hoạt cặp đôi, nhờ vào lợi thế chiều cao, Tạ Thừa dễ dàng giành chiến thắng, từ đầu đến cuối chắc chỉ khoảng năm phút.

Mọi thứ bỗng dưng trở nên thật rõ ràng. Tôi quay sang Tạ Thừa với vẻ hốt hoảng, hỏi: 

“Từ từ đã, coi lúc đấy là thật à?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...