Không ai ý đến khóe miệng vừa cong lên của Tạ Thừa đã lạnh lùng hạ xuống.
Trần Án Án ngọt ngào, vuốt tóc ra sau chào hỏi Tạ Thừa.
Tạ Thừa lạnh nhạt gật đầu đáp lại.
Trong lúc chờ lên món, Trần Án Án chủ đề xuất chơi Thật hay Thách.
Tôi viên chị ấy, hưởng ứng một câu. “Được.”
Các thành viên trong đội nhau không đáp rồi họ đồng loạt hướng mắt về phía Tạ Thừa.
Trong một buổi livestream trước đó, một fan từng hỏi Tạ Thừa là các thành viên trong đội thường chơi gì trong lúc không huấn luyện. Tạ Thừa ban đầu không trả lời, khi thấy một bình luận trên đoạn chat, nhíu mày và lạnh lùng: Thật hay thách á? Chó còn không thèm chơi.”
Chậc, chó còn không thèm chơi…
Dưới ánh mắt chăm của đồng đội, Tạ Thừa vẫn giữ vẻ mặt vô cảm liếc họ một lượt sau đó : “Rồi, ai bắt đầu đây?”
Các thành viên chần chừ, mãi một lúc lâu, phòng bao đồng loạt vang lên những tiếng ho giả tạo.
“Khụ khụ, chó còn không thèm chơi.”
“Khụ khụ.”
“Khụ khụ, chó, khụ khụ.”
…
Theo tính cách thường ngày của Tạ Thừa thì giờ ấy sẽ ngay lập tức miệng tuôn tinh hoa văn hóa quốc gia, người xông lên khô m.á.u liền luôn.
Nhưng, ấy chỉ giả bộ như lơ đãng lặng lẽ liếc qua chỗ tôi một chút. Khi đảo mắt lại chỗ Lý Hoán, giọng rõ ràng mang vẻ nghiến răng nghiến lợi đe dọa: “Nói tiếng người cho tôi, các cậu ai bắt đầu trước?”
6
Chúng tôi dùng một cái chai rỗng bàn xoay, quay tới ai thì người đó phải bốc thăm xem trả lời câu hỏi hay thực hiện thử thách. Người đầu tiên bị quay trúng là Tạ Thừa, ấy bốc vào trả lời câu hỏi.
An Hồ ngồi đối diện sẽ đưa ra câu hỏi.
Hiển nhiên cậu ta đã chờ cơ hội này từ lâu, hắng giọng một cái và hỏi: “Tạ Thừa, lần đầu tiên cậu là khi nào?”
“Tháng 9 năm ngoái, ở Vân Nam.” Tạ Thừa trả lời rất tường tận rõ ràng.
“Tháng 9? Vân Nam? Chẳng phải là lúc đội chúng ta cùng nhau tham gia tour du lịch còn gì?” Đột nhiên Lý Hoán kêu lên. “Khoannn, em nhớ chị Án Án có một video tháng 9 năm ngoái cũng quay ở Vân Nam! Ái chà, thằng nhóc nhà cậu thật sự ghê gớm đấy!”
An Hồ cũng ngạc nhiên: “Đậu mía, thật á? Tạ Thừa, mối đầu của cậu chắc không phải là chị Án Án đấy chứ?”
“Đó là câu hỏi thứ hai rồi.” Tạ Thừa đáp.
Trần Án Án bên cạnh nhẹ không gì, để những người khác ngơ ngác khó hiểu.
Tôi cũng theo, lập tức tắt nụ ngay.
Bàn xoay chỉ đúng vào tôi.
Tôi khá đen, rút phải thực hiện thử thách.
Thử thách bốc thăm ngẫu nhiên bằng phần mềm, và thử thách của tôi là: [Chọn một người khác giới trong nhóm, ‘ ơi’ một cách nũng nịu.]
Mọi người yên tĩnh nhau một lúc, đột nhiên một tiếng ho vang lên.
Tạ Thừa đang cúi đầu điện thoại, nắm tay che khóe môi. Anh lại ra vẻ lơ đãng ho khẽ một tiếng nữa.
Các thành viên khác: “…?”
Tôi suy nghĩ một lát, đứng dậy đi đến trước mặt Tạ Thừa.
Bàn tay cầm điện thoại đột nhiên cứng đờ, một lát sau ấy mới thận trọng ngẩng đầu lên tôi.
Thật sự tôi không biết nũng, đành nửa nửa thật gắng gượng diễn: “Anh Tạ Thừa, lần sau solo có thể nhường em chút không?”
Hôm nọ, Tạ Thừa solo ngược đãi, hạ gục tôi đến mức sinh ra ám ảnh tâm lý, ba ngày liền không dám chơi Vương Giả Vinh Diệu.
Nhưng đây chỉ là câu mà thôi, vì dù sao thì Tạ Thừa luôn rất nghiêm túc trong các trận đấu, kể cả các trận giao lưu giải trí cũng chưa từng nương tay.
Trong ánh sáng vàng ấm áp của phòng bao, Tạ Thừa thẳng vào tôi, mắt ẩn chứa thứ cảm tôi không rõ là gì, chỉ thấy yết hầu khẽ nhấp nhô lên xuống.
Tôi mỉm : “Thử thách này tính là hoàn thành rồi chứ?”
Lông mi của run rẩy chớp hai lần, Tạ Thừa lạnh mặt hạ giọng đáp: “Ừ.”
Một lúc sau, khi tôi về lại chỗ ngồi, đột nhiên khẽ : “Tôi sẽ nhường, đợi đến lúc em ra khỏi tháp mới diệt.”
“?”
Tôi nghe thấy, vẫn giữ nụ trên môi.
Vừa ngồi xuống, hôm nay không phải xui bình thường, bàn xoay lại chỉ vào tôi lần nữa.
Tôi thở dài: “…”
Lần này, tôi rút phải thử thách: [Nhìn thẳng vào khác giới bất kỳ trong 10 giây.]
Tôi chọn người ngồi bên cạnh, An Hồ.
Cậu ta trông ngờ nghệch đến đáng .
Trong khi chúng tôi nhau, các thành viên khác đều tròn xoe mắt , chỉ có Tạ Thừa ngồi im lặng tại vị trí.
Gương mặt âm u, ánh mắt hạ xuống chằm chằm mặt đất, tay âm thầm siết lại thành nắm .
Khi về, trong buổi phát trực tiếp sau buổi huấn luyện tập tối, phần bình luận trên màn hình cũng yên tĩnh hơn bình thường nhiều.
[Sao hôm nay Thừa mắng người khác dữ thế?]
[Nghe An Hồ phòng bên bảo cậu ta vừa bị đánh tơi bời thảm hả?]
[Chậc, xem ra là Thừa bị người ta từ chối nên mới tức giận bắt nạt An Hồ nhà người ta. Thật tàn nhẫn!]
[Anh Thừa đáng sợ cỡ đó, bị từ chối là chuyện rất bình thường!]
Bạn thấy sao?