1.
“Chiếu theo môn quy, kẻ mạo phạm sư tôn, đánh ba mươi roi.”
Ta giơ roi lên, lạnh lùng thiếu niên áo đen buộc tóc cao đang quỳ giữa đại điện.
Lần đầu tiên trừng đệ tử, trong lòng ít nhiều có chút không đành.
Huống hồ roi này lại có móc ngược, lại còn pha linh lực—
Một roi đánh xuống, có thể khiến da tróc thịt bong.
Thế mầm tai họa như , nhất định phải bóp chết từ trong trứng nước, không thể nhân nhượng.
Tề Tịch ngẩng đầu, lộ ra nụ thản nhiên như chẳng có gì đáng kể.
“Đệ mạo phạm sư tôn chỗ nào?”
“Chẳng qua là tỏ với người thôi, cũng tính là mạo phạm sao?”
“Nói thích sư tôn, chẳng lẽ lời này, người cũng không nghe nổi?”
Đến nước này rồi, hắn vẫn còn mặt dày như thế.
Ta vung roi lên.
Tiếng roi xé gió rít qua khiến người nghe lạnh sống lưng.
Vậy mà khóe môi Tề Tịch lại càng nhếch cao hơn.
“Roi này xấu quá, không xứng với người.”
Lúc thốt ra câu ấy, đuôi giọng hắn đã khẽ run—
Vì roi đầu tiên đã rơi xuống.
Máu tươi bắn tung trong không trung.
“Đếm.”
“Vâng.”
Thanh âm lạnh lẽo vang lên bên cạnh.
Tạ Linh Chiêu đang cầm linh giản, vẽ xuống một nét đầu tiên.
Vài roi đánh xuống, áo trên lưng Tề Tịch đã rách tươm, da thịt cũng bị đánh đến máu thịt be bét.
Mu bàn tay đang cào đất của hắn căng chặt, gân xanh nổi rõ.
Nhưng nụ trên mặt hắn vẫn không đổi.
“Sư tôn, vết thương này chắc chắn sẽ rất sâu đấy. Nếu để lại sẹo… thì cũng coi như người đã lưu dấu vết trên thân đệ rồi.”
Ta thật chưa từng thấy ai mặt dày đến thế.
Vốn định đánh hắn mấy roi, để hắn biết đau mà nhận sai, sau đó tha cho hắn—
Thế Tề Tịch lại hoàn toàn không có chút ý định nhận sai.
Về sau, máu tươi đặc quánh đã thấm ướt y phục hắn, nhỏ từng giọt từng giọt xuống nền điện, tụ lại thành một vũng huyết hồ đỏ sẫm.
Hắn đã không còn chống nổi tay nữa, môi cũng bị cắn đến rỉ máu.
Thế mà vẫn ngẩng đầu, ánh mắt như lửa rực, ta không rời.
Ánh mắt ấy bị vài sợi tóc dính máu che khuất, càng giống như ác quỷ chốn địa ngục ngẩng đầu người sống.
Lần này, chắc hẳn đã hận ta đến tận xương rồi chứ?
Ta xoa cổ tay đang nhức mỏi.
“Do ta quá dung túng, mới để ngươi trở nên vô phép đến thế.”
“Giờ thì biết đau rồi à?”
Tề Tịch lắc đầu, rồi lại gật đầu.
“Đệ sai rồi.”
Ta vừa thở phào một hơi, hắn lại nhoẻn :
“Roi này rất hợp với người.”
“Người cầm nó… thật đẹp mắt.”
2.
“Tề Tịch!”
Thứ đáp lại ta chỉ là tiếng đầy hưng phấn của hắn.
Hắn liếm vệt máu ở khóe môi đã rách toạc, còn ngửa đầu khích lệ ta:
“Tiếp tục đi.”
Tay cầm roi của ta chợt khựng lại.
“Vẫn còn bảy roi,”
Tạ Linh Chiêu bình tĩnh nhắc nhở.
Nhưng cho dù có đánh đủ bảy roi thì sao chứ?
Tề Tịch đúng là không thể cứu nổi nữa rồi.
Ta vứt roi sang một bên.
“Mỗi roi một ngày, ngươi quỳ ở bậc thềm trước Thanh Tuyền cung suốt bảy ngày. Trước khi hết hình, không rời đi nửa bước.”
Tề Tịch thoáng lộ vẻ thất vọng khi ta.
Hắn đã không còn chút sức lực nào, đến cả ngồi dậy cũng không nổi.
Hai đệ tử khác phải kéo hắn ra ngoài.
Vết máu nhỏ giọt rải rác trên nền điện.
Thậm chí còn có mấy giọt vương lên đầu ngón tay ta.
Một chiếc khăn tay màu ngọc nhẹ nhàng phủ lên tay ta.
Tạ Linh Chiêu cẩn thận lau từng ngón tay cho ta.
“Xin sư tôn đừng giận.”
Thấy ta vẫn cau mày không dãn, hắn khẽ thêm:
“Tề Tịch đáng bị trừng .”
Gió đêm se lạnh tràn vào trong điện.
Không biết từ khi nào trời đã tối sầm lại.
Tạ Linh Chiêu nghiêng người che gió cho ta.
“Gió nổi rồi, để đệ đưa người về nội điện.”
Đêm ấy, ta ngồi trên tháp ôn lại tâm pháp, lòng lại chợt rối bời một khắc.
Bởi bên ngoài… trời đổ mưa.
Giữa “đáng bị trừng ” và “thật quá thảm thương”, hai luồng suy nghĩ cứ quấn lấy nhau, khiến cả đêm ta trằn trọc không yên.
Ta vốn định không ra xem hắn—
Muốn dùng sự lạnh lùng để dập tắt ý niệm nơi hắn.
Nào ngờ…
Cơn mưa ấy, kéo dài suốt bảy ngày.
Mỗi ngày đều có một con vẹt đã khai linh đưa tin đến cho ta.
Hóa ra suốt bảy ngày mưa ấy, từ sáng đến tối, Tạ Linh Chiêu đều cầm ô đến bên cạnh Tề Tịch.
Vừa che mưa cho hắn, vừa nhẹ giọng khuyên nhủ,
Mong hắn sớm buông bỏ mối si mê dành cho ta.
Không hổ là học trò ba tốt do chính tay ta dạy dỗ.
Việc ấy vốn chẳng phải bổn phận của Tạ Linh Chiêu,
Vậy mà hắn vẫn tận tâm tận lực vì ta,
Khiến ta cũng muốn một tiếng “cảm ơn”.
Sáng ngày thứ tám,
Ta bước ra khỏi Thanh Tuyền cung, vừa ngẩng đầu đã trông thấy—
Tề Tịch quỳ trong mưa, thân hình tiều tụy, thê lương đến mức khiến lòng người se lại.
Còn bên cạnh hắn, là Tạ Linh Chiêu áo trắng phiêu diêu, tay vẫn giữ vững chiếc ô đang che cho người kia.
3.
Thật đúng là đồng môn thâm.
Một cảnh tượng chan chứa nghĩa như , khiến lòng ta cũng dễ chịu hơn đôi phần.
Tạ Linh Chiêu đứng trong gió mưa,
Từ xa lại, chính là dáng dấp phong tư tuấn nhã, trầm tĩnh thanh cao.
Không phải thần tiên—
Mà còn hơn cả thần tiên.
Tuy rằng Tề Tịch đã lệch khỏi chính đạo,
Nhưng may là ta vẫn còn Tạ Linh Chiêu.
Đệ tử thân truyền đệ nhất dưới trướng ta.
Quán quân đại hội đệ tử kỳ trước.
Là kiếm tu mạnh nhất trong hàng đồng lứa, khiến người người phải ngước không kịp.
Không chỉ thực lực hơn người,
Tạ Linh Chiêu còn có thứ mà số đông tu sĩ khó có :
Lòng thiện lương, tính cách ôn hòa, cùng một trái tim tinh tế nhạy bén.
Nhờ thế mà ngộ đạo cực nhanh.
Ai có một đệ tử như , chẳng đều lấy kiêu hãnh?
Gió mang theo vài lời đối thoại lờ mờ truyền tới tai ta.
Nhưng nội dung khiến ta suýt tưởng mình nghe nhầm.
“Ra vẻ giả tạo, khiến người buồn nôn.”
“Sư đệ, ngươi không thắng nổi ta đâu.”
Ta bước thêm vài bước.
“Đang gì ?”
Cả hai cùng quay đầu về phía ta.
Tạ Linh Chiêu dịu giọng hành lễ:
“Đệ tử bái kiến sư tôn.”
Còn Tề Tịch thì càng rạng rỡ hơn:
“Sư tôn cuối cùng cũng đến thăm ta rồi, có phải xót cho ta không?”
Vẻ mặt lấp lửng kia, đi kèm với thân thể thương tích be bét, trắng bệch vì dầm nước,
Lại càng khiến người thấy mà gai mắt.
Ta hít một hơi thật sâu.
“Ngươi chẳng lẽ vẫn chưa biết lỗi sao?”
Tề Tịch ngẩng mặt, khẽ .
“Ta không sai.”
“Sư tôn, ta chưa từng dối, sao có thể tính là sai?”
“Ta rất ngoan mà.”
Hắn cúi người về phía trước, định chạm vào mũi giày của ta.
Thế , ta lập tức lui lại một bước.
Hắn không chạm .
4.
Tề Tịch từ từ ngồi thẳng dậy ta, ánh mắt mang theo chút tổn thương.
“Sư tôn, lẽ nào… thích một người cũng là sai sao?”
Ta chau mày.
“Thích một người vốn không sai. Nhưng ngươi không nên thích ta.”
Hắn ngụy biện:
“Sư tôn từng chúng sinh bình đẳng, người với người khác thì có gì khác nhau?”
“Huống hồ, việc thích một người… đâu phải ta có thể khống chế. Nếu có thể, ta cũng không muốn lòng với sư tôn.”
“Nhưng khổ nỗi, ta lại cứ thích mất rồi.”
Thiếu niên ấy nở nụ , vừa ngọt ngào lại vừa tàn nhẫn.
“Trong chuyện khiến ta không thể không thích người, chẳng lẽ sư tôn không có lỗi gì sao?”
Ta tức đến mức đầu ong ong.
Tạ Linh Chiêu bước tới đỡ lấy ta.
“Tề Tịch, ngươi đã vượt quá giới hạn rồi.”
Chuyện này… còn nghiêm trọng hơn ta dự liệu.
“Tề Tịch, ta cho ngươi hai lựa chọn. Một là tiếp tục quỳ xuống mà tự suy xét lại bản thân, cho đến khi ngươi tỉnh ngộ—”
“Hai! Ta chọn hai.”
Tề Tịch cắt ngang lời ta, giơ cao bàn tay đầy vết thương, đến vô cùng sáng sủa.
Tim ta chợt trĩu nặng như rơi xuống đáy cốc.
“Hai là ta và ngươi từ đây giải trừ quan hệ sư đồ. Hôm nay, ngươi lập tức cuốn gói xuống núi.”
Hắn sững người một thoáng.
Sau đó lại mỉm .
“Sư tôn thật tàn nhẫn… Tại sao lúc nào cũng nghiêm khắc với ta như ? Ta không muốn rời núi mà…”
Khi những lời đó, ánh mắt hắn lại rơi lên người Tạ Linh Chiêu đứng bên cạnh ta.
“Nhưng ta thật sự không hiểu mình sai ở đâu. Đã không biết sai chỗ nào… thì sao có thể hối cải? Càng không thể tỉnh ngộ.”
Hắn loạng choạng đứng dậy.
“Đã … ta phải lời từ biệt với sư tôn rồi.”
Ánh mắt Tề Tịch quét từng tấc qua khuôn mặt ta, như thể còn vương vấn chẳng nỡ rời.
Hắn quyết đoán như thế, ngược lại khiến lòng ta thoáng chút do dự.
“Ngươi chắc chứ? Rời khỏi sự che chở của Thanh Tuyền cung, thân là bán … nếu để tà tu bắt , mang xuống chợ ngầm đem ra đấu giá—”
Vậy mà Tề Tịch lại vô cùng rạng rỡ.
“Vậy thì sư tôn nhất định phải đến cứu ta nhé.”
“Người có thể mua ta về… Dù nô hay lô đỉnh, ta đều cam tâm nguyện.”
“Vô lễ!”
Ta không thể nhẫn nhịn nữa, lập tức giải trừ quan hệ sư đồ giữa hai ta.
Tấm lệnh bài của hắn trong khoảnh khắc hóa thành bụi phấn.
Hắn vươn tay ra định chụp lấy—
Nhưng chỉ là uổng công.
Hắn chớp đôi hàng mi dài đã ướt nước mưa, ngẩng đầu ta, nụ vẫn không đổi.
“Vậy từ giờ, ta có thể gọi thế này rồi đúng không… A Âm?”
Bạn thấy sao?