10
Quay lại chỗ ngồi việc, tôi chấp nhận lời mời kết của Chu Thiến.
Ngay lập tức, ấy gửi cho tôi hàng loạt thông tin giới thiệu về studio của mình.
Còn đính kèm cả một số bản thiết kế mà ấy đã thực hiện.
Những ý tưởng sáng tạo tinh tế, mang đậm dấu ấn cá nhân của Chu Thiến.
Không ai lại không thích một nhân tài.
Huống hồ gì—
Người như Chu Thiến, vừa có ngoại hình xuất chúng, vừa có bối cảnh gia đình vững chắc, lại còn tài năng hơn người.
Tôi gõ bàn phím, gửi một tin nhắn.
【Tại sao lại là tôi?】
Chu Thiến gần như trả lời ngay lập tức.
【Con thì nên giúp đỡ lẫn nhau.】
【Tôi tin tưởng , cũng mong sẽ tin tưởng tôi.】
Lần thứ hai tôi nộp đơn từ chức, trưởng phòng không còn cách nào khác.
Ông ấy không ngần ngại mắng tôi một trận, sau đó lại dịu giọng, nghiêm túc một câu đầy chân thành.
“Ngành này thực sự không công bằng với phụ nữ.”
“Đôi khi, vấn đề không phải là do , Tôn Miểu. Cô rất xuất sắc rồi.”
Một người sếp từng luôn khắt khe với tôi, bỗng nhiên ra những lời đầy dịu dàng như —
Khiến sống mũi tôi chợt cay cay.
Không kiềm , tôi cũng thật lòng.
“Trưởng phòng, dù bình thường ông hay khắc nghiệt, khó tính, lại còn gia trưởng, chẳng ai thích ông hết, ai cũng biết ông là người tốt.”
“Tôn Miểu…!”
Tôi bật , đứng lại một chút, cúi người đầy trang trọng trước vị sếp đã việc cùng nhiều năm.
Năm đó, chẳng ai tin tưởng tôi.
Ông ấy ngoài mặt thì tỏ ra khó chịu, vẫn là người đứng ra bảo lãnh tôi, giao nhiệm vụ cho tôi—một nhân viên mới không ai coi trọng.
“Nhân tài có thể nhiều, tri kỷ thì hiếm.”
“Tôi biết đơn từ chức đó là do ông chưa gửi đi.”
“Ông sợ tôi hành bốc đồng, không suy nghĩ kỹ mà hối hận.”
“Tôi vẫn luôn biết ơn ông.”
Nếu tôi không lầm—
Người trưởng phòng từng là “ông trùm” khắc nghiệt của công ty, dường như…
Mắt đã hơi đỏ lên.
Ngay cả dòng bình luận cũng bị cho cảm .
【Không ngờ nhân vật tôi từng ghét nhất lại là một người tốt. Tôi đã trách lầm ông ấy rồi.】
【Định kiến trong lòng con người đúng là một ngọn núi lớn!】
【Tôi đã cảm thấy ông ấy không hoàn toàn là người xấu. Hồi trước, khi nữ chính bị các tiền bối bắt nạt, chính ông ấy đã gọi người đó vào phòng việc cảnh cáo, bắt họ không ức hiếp nhân viên mới nữa!】
【Ôi không! Tôi đã bỏ qua tất cả các tiết liên quan đến ông ấy rồi!】
【Tôi cũng không bỏ sót, mà giọng điệu của ông ấy lúc nào cũng vòng vo khó hiểu, tôi nghe không quen lắm.】
【Nhưng đúng là từ sau lần đó, nữ chính không còn bị mấy đàn đàn chị chèn ép nữa!】
Tôi chớp mắt, bước ra khỏi công ty.
Ở cổng, Chu Thiến đã đứng đợi tôi.
Cô ấy đeo kính râm, sống mũi cao thẳng lộ ra dưới lớp kính, đôi môi đẹp khẽ cong lên thành một nụ nhẹ.
Cô ấy đưa tay ra, định nhận lấy chiếc thùng giấy tôi đang ôm.
Tôi tránh tay ấy, nửa nửa thật:
“Sao có thể để bà chủ của tôi xách đồ chứ?”
“Huống hồ đôi bàn tay quý giá thế này, lỡ bị thương thì có bán tôi đi cũng không đền nổi.”
Ai ngờ ấy lại thẳng tay giật lấy, bê thẳng lên chiếc xe sang của mình.
“Phải nâng niu người mà tôi tốn bao công sức thuyết phục mới kéo về chứ.”
Tôi ngạc nhiên khi thấy Chu Thiến giỡn như .
Nhưng chỉ một giây sau, ấy lại trở nên nghiêm túc.
“Tôi thực sự thích công việc này. Nhưng từ nhỏ, bố mẹ tôi đã dạy rằng tôi chỉ cần lo chuyện kết hôn với nhà họ Thẩm, ngoài ra không cần quan tâm điều gì khác.”
“Tôi biết, tôi chỉ là một quân cờ hy sinh vì lợi ích của hai nhà.”
“Tôi từng nghĩ rằng mình sẽ chấp nhận số phận này.”
“Cho đến khi tôi thấy .”
“Cảm ơn , vì đã sẵn sàng tin tưởng tôi.”
Chu Thiến vốn đã sở hữu một nhan sắc tuyệt mỹ, tựa như lúc nào cũng bao phủ bởi một vầng sáng dịu nhẹ.
Giờ phút này, khi ấy theo đuổi giấc mơ của chính mình, lại càng toát lên một vẻ đẹp phóng khoáng đầy thu hút.
Tôi không kìm mà buột miệng chửi rủa một câu.
“Thẩm Ngọc, đồ khốn nạn!”
Có một vị hôn thê đẹp thế này mà vẫn ra ngoài lăng nhăng, tra nam chết tiệt!
11
Chu Thiến lái xe đưa tôi đến studio của ấy.
Ban đầu, tôi cứ nghĩ ấy sẽ đặt trụ sở ở trung tâm thành phố, trong những khu CBD sầm uất.
Không ngờ ấy lại lái xe suốt hơn một tiếng đồng hồ.
Tôi qua cửa kính xe, thấy ấy dừng xe trước một căn nhà gỗ đơn sơ.
Mùi cỏ xanh mát lành phảng phất trong không khí.
Ngoài hàng rào, xa xa còn thấy những con cừu và bò thong thả đi lại.
“Đừng để ý nhé, đặt chỗ khác dễ bị gia đình tôi phát hiện.”
Tôi theo ấy bước vào.
Nhìn thấy ấy thành thạo gỡ tấm ván che chắn, đi vòng qua cọc gỗ, mở khóa sợi dây xích sắt to nặng.
Tôi đưa mắt quanh.
Cánh đồng bát ngát trải dài, không khí trong lành dễ chịu.
Nhưng ánh mắt tôi dừng lại ở một thứ—
Một chiếc mô tô màu đỏ, đỗ ngay trước căn nhà gỗ.
Đồng tử tôi co lại.
Ngay cả những dòng bình luận trên màn hình cũng lập tức bùng nổ.
【Trời ơi, chẳng phải đây là chiếc mô tô mà Tôn Miểu đã bán sao?!】
【Đúng rồi đúng rồi! Đừng với tôi người bí ẩn đã mua chiếc mô tô này với giá cao chính là Chu Thiến đấy nhé?!】
【Định mệnh trời ban là đây chứ đâu!】
【Còn cần gì nam chính nữa? Nữ chính với nữ phụ mới là chân ái!】
Như bị thứ gì đó thu hút, tôi từng bước tiến về phía chiếc mô tô.
Chu Thiến cũng nhận ra, ấy đi theo tôi.
Nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi mỏng bám trên đầu xe.
Có thể thấy, ấy đã bảo dưỡng nó rất cẩn thận.
“Đẹp không? Tôi mua nó từ một cửa hàng xe mô tô. Ban đầu, ông chủ còn không chịu bán, là đang giữ giúp ai đó.”
“Sau đó, tôi hết lời năn nỉ, trả giá cao, thậm chí còn thề sẽ bảo vệ nó thật tốt, mãi mới mua .”
“Không thể không công nhận, xe phiên bản giới hạn đúng là đẳng cấp. Cô cũng thích đúng không? Đợi chúng ta hoàn thành xong sản phẩm dự thi, tôi đưa đi phóng vài vòng.”
Không thể phủ nhận, khi về thứ mình thích, Chu Thiến trông vô cùng rạng rỡ.
Mắt ấy cong lên, sáng lấp lánh, vô cùng xinh đẹp.
Tôi mím môi, bị sự nhiệt huyết của ấy cuốn theo, cũng bật .
“Ừ, có mắt đấy.”
Cô ấy che miệng, khẽ.
“Là đang khen tôi hay khen chính mình ?”
Mới quen biết không bao lâu, giữa tôi và Chu Thiến lại có cảm giác như đã thân thiết từ lâu.
Phải công nhận rằng tài năng và năng lực của ấy vượt xa mong đợi của tôi, hơn nữa, chuyên môn của ấy gần như bổ sung hoàn hảo cho tôi.
Dưới sự phối hợp của cả hai, chúng tôi nhanh chóng vượt qua những giai đoạn khó khăn đầu tiên.
Chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến cuộc thi thiết kế công khai.
Thời gian của chúng tôi gấp rút đến mức nghẹt thở.
Chu Thiến thức đêm đến nỗi khuôn mặt trắng trẻo của ấy đã xuất hiện hai quầng thâm đậm.
Có lẽ vì từ nhỏ tôi không bị gia đình kiểm soát quá chặt, nên so với ấy, tính cách của tôi có phần thoải mái hơn.
Còn Chu Thiến, ấy theo đuổi sự hoàn hảo trong từng chi tiết, đến mức không thể nào thả lỏng.
Tôi ấy—một Chu Thiến đang gục đầu trên bàn việc lúc bốn giờ sáng, mặt mày nhăn nhó, miệng còn lẩm bẩm những thông số trong giấc mơ.
Tôi thở dài.
Cứ căng thẳng như thế này cũng không phải là cách hay.
Bạn thấy sao?