Trong phòng họp.
Hai người họ ngồi cạnh nhau.
Nam thanh nữ tú, đúng chuẩn một đôi trời sinh.
Còn về thiên kim nhà họ Chu—
Không hổ danh là tiểu thư nhà giàu giáo dục tinh hoa từ nhỏ.
Dù là gương mặt hay nụ nhẹ nhàng ở khóe môi, tất cả đều hoàn hảo đến mức không thể bắt lỗi.
Ngay cả những dòng bình luận trên màn hình cũng không nhịn mà trầm trồ.
【Chu Thiến trong truyền thuyết đẹp quá đi mất! Ngay cả tôi, người đã qua bao nhiêu mỹ nhân trên đời, cũng phải công nhận đây đúng là tuyệt sắc giai nhân.】
【So với ấy, nữ chính của chúng ta đúng là có chút lép vế thật…】
【Mẹ kiếp, sao Thẩm Ngọc lại có số hưởng chứ? Không phải chỉ là một thái tử gia thôi sao? Không phải chỉ có chút tiền thôi sao? Không phải chỉ đẹp trai thôi sao? Dựa vào đâu mà có thể hai mỹ nhân tuyệt sắc để mắt tới chứ?!】
【Đẹp thì có ích gì, cuối cùng vẫn không thoát khỏi kiếp nữ phụ, bị nam chính vứt bỏ mà thôi! Hahaha, còn không bằng chọn tôi.】
【Cái người trên kia soi gương thử đi, ngay cả thùng rác cũng không muốn chứa loại người như cậu đâu, ha ha.】
【Tôi chỉ mong nữ chính và thiên kim nhà họ Chu mỗi người một vẻ đẹp riêng, cứ thế mà sống tốt. Mặc kệ tên đàn ông rác rưởi như Thẩm Ngọc đi!】
Bình luận cuối cùng đúng là hợp ý tôi.
Tôi cố kiềm chế không để khóe môi cong lên, tập trung hoàn thành phần báo cáo.
Tổng giám đốc Trương ngồi một bên, vừa nghe xong kết luận của tôi liền ha hả, vỗ tay tán thưởng.
“Tôi biết ngay là mình không nhầm người! Tôn Miểu, sau khi dự án này kết thúc, có hứng thú về cho công ty tôi không?”
Ngay trước mặt mọi người, ông ta trực tiếp chiêu mộ tôi.
Những người khác dù mặt vẫn giữ nụ xã giao, ai cũng thấy rõ biểu cảm khó coi của Thẩm Ngọc.
Lời này từ miệng Tổng giám đốc Trương ra, chứng tỏ ông ta rất coi trọng công ty tôi.
Trong khi mọi người đang tung hứng những lời khách sáo qua lại, tôi lặng lẽ thở phào.
Nhưng khi ngẩng đầu lên, ánh mắt tôi chạm ngay vào một cái sắc lạnh.
Người đàn ông trước mặt mặc một bộ vest đen tuyền, cổ áo hơi mở, chiếc cà vạt cùng tông màu nổi bật lên chiếc cổ thon dài.
Làn da ta vốn trắng, khiến từng đường gân xanh cũng hiện rõ hơn bình thường.
Không còn là công nhân công trường, lần này, ta xuất hiện với tư cách người đại diện cho quyền lực của nhà họ Thẩm.
Tôi lập tức rời mắt đi.
Bên cạnh, Chu Thiến vẫn giữ nguyên nụ dịu dàng, ánh mắt bình thản mà chân thành.
Gương mặt ấy đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Dưới ánh của ấy, ngay cả tôi cũng cảm thấy hơi nóng mặt.
Sau buổi họp, Tổng giám đốc Trương mời đi ăn trưa cùng các nhân vật cấp cao.
Tôi đứng cùng một nhóm người, vừa trò chuyện vừa chờ thang máy.
Bỗng nhiên, một bước chân nặng nề dừng lại ngay bên cạnh tôi.
Mùi hương quá quen thuộc, đến mức tôi không cần quay đầu cũng biết đó là ai.
Anh ta đứng quá gần.
Gần đến mức tôi có thể nghe rõ tiếng thở nặng nề của Thẩm Ngọc.
Ánh mắt ta như một con chim ưng, bám chặt lấy tôi không buông.
Tôi nhíu mày.
Ngay khi cửa thang máy mở ra, đợi mọi người đi vào hết, tôi thuận miệng lấy cớ quên đồ rồi quay người bước vào lối cầu thang bộ.
8
Tôi vịn tay vào lan can, tiếng giày cao gót gõ xuống nền gạch, vang vọng khắp cầu thang trống trải.
Tôi vẫn quá xem nhẹ năm năm cảm đã dành cho ta.
Cứ nghĩ rằng bản thân có thể quên đi Thẩm Ngọc.
Nhưng chỉ một ánh mắt, một hơi thở thoáng qua—
Tôi đã không kìm mà hoảng loạn chạy trốn.
Bình luận trên màn hình thi nhau chế giễu.
【Nữ chính thực sự đã đánh giá thấp sức hút của nam chính rồi, đừng vùng vẫy nữa, hai người là định mệnh của nhau!】
【Định mệnh cái quái gì! Ngoài việc cứ lườm lườm như một con cú đêm, Thẩm Ngọc còn gì nữa? Đã sắp đính hôn với người khác mà vẫn không quản nổi ánh mắt mình! Đúng là tra nam!】
【Nam chính còn có thể gì chứ? Anh ấy nữ chính, ấy chưa hiểu thực sự là gì, các phải cho ấy thời gian, ấy rồi sẽ trưởng thành—】
【Tôi chịu hết nổi rồi! Yêu năm năm mà còn chưa trưởng thành nổi à? Chơi cảm chính là chơi , tra nam thì vẫn là tra nam. Cớ gì cứ phải những lời hoa mỹ để biện hộ cho ta? Nếu cần trưởng thành, nữ chính cũng phải trưởng thành, trưởng thành để trở thành một người phụ nữ độc lập, không cần dựa dẫm vào đàn ông!】
Bình luận lại một lần nữa nổ ra cuộc tranh cãi không hồi kết.
Cùng lúc đó, tôi cũng bị một bóng người nhỏ nhắn ở góc cầu thang thu hút.
Tôi vô thức gọi một cái tên mà tôi nghĩ không thể nào đúng .
“Chu… Thiến?”
Giờ này, ta không phải nên ở cùng đám lãnh đạo cấp cao, trò chuyện rôm rả sao?
Cái bóng khựng lại.
Nhưng không hề che giấu, chậm rãi bước ra khỏi góc tối.
Ánh mắt đối diện với tôi.
Một đôi mắt hạnh nhân màu hổ phách, trong veo, sáng ngời.
Dù đứng trong lối cầu thang mờ tối, đôi mắt ấy vẫn lấp lánh ánh sáng.
“Tôn Miểu, tôi muốn chuyện với .”
Cô ấy lên tiếng.
Giọng trong trẻo như tiếng chim sơn ca.
【Đến rồi! Đến màn nữ phụ khiêu khích rồi!】
【Nói với các người rồi mà, nhân vật nữ phụ sinh ra chỉ để tạo ra cảm giác nguy cơ cho nữ chính thôi. Đẹp thì đẹp thật đấy, cũng chỉ biết mấy câu thoại cũ rích.】
【”Thẩm Ngọc là của tôi, không xứng với ấy!” “Tôi và ấy mới là môn đăng hộ đối!” Chà, câu thoại này tôi thuộc lòng luôn rồi đấy, mong mấy tác giả có tâm hơn chút đi.】
【Thật đáng tiếc, tôi còn khá thích nhân vật này.】
【Cái người phía trên kia, có phải thấy ấy đẹp nên mới thích không?】
Theo lý mà , lúc này tôi cũng nên nghĩ rằng Chu Thiến đến để cảnh cáo tôi.
Nhưng có một điều mà bình luận đã đúng—
Tôi cũng bị sắc đẹp thuyết phục.
Đối diện với gương mặt khuynh thành thế này, tôi chẳng thể nào ghét nổi.
“Nếu muốn rằng Thẩm Ngọc là của , thì không cần nữa đâu.”
“Tôi và ta đã hoàn toàn chấm dứt rồi. Tôi—”
“Tôi không đến để về chuyện đó.”
Bị cắt ngang một cách bất ngờ, tôi ngẩn người, vào khuôn mặt trước mắt—vẻ lo lắng không hề giống một thiên kim tiểu thư kiêu sa.
“Tôn Miểu, tôi trịnh trọng mời gia nhập studio của tôi.”
Có lẽ sợ tôi từ chối, ấy lấy điện thoại ra từ chiếc túi da cá sấu hàng hiệu.
“Tôi cũng lần đầu khởi nghiệp, có lo lắng hay chưa tin tưởng cũng là điều bình thường. Đây là phần giới thiệu về studio của tôi, chúng ta kết đi, tôi gửi cho xem. Cô có thể suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời tôi.”
Không chỉ tôi sững sờ, mà ngay cả dòng bình luận trên màn hình cũng im bặt vài giây trước khi tràn ngập trở lại.
【Nữ phụ đang tính toán gì đây?】
【Trước giờ đâu có tiết này? Không phải nữ chính và nữ phụ phải đối đầu không đội trời chung sao? Sao có thể hợp tác ?】
【Tôn Miểu, tuyệt đối đừng đồng ý! Đây là một cái bẫy, một cái bẫy cực lớn!】
Thấy tôi vẫn chưa chấp nhận lời mời, Chu Thiến chủ nắm lấy tay tôi.
Bàn tay của tiểu thư nhà giàu chăm sóc kỹ lưỡng, mềm mại và thơm mát.
Ánh mắt ấy chân thành.
“Tôn Miểu, nếu vì thân phận của vị hôn phu tôi mà không dám đồng ý, thì tôi có thể thẳng—dù là đính hôn hay kết hôn, tất cả đều do gia đình sắp đặt.”
“Chi tiết tôi không tiện , trong lòng tôi, tôi mới là ưu tiên hàng đầu.”
“À, đúng rồi.”
Cô ấy như chợt nhớ ra điều gì đó, nở một nụ ngọt ngào—đến mức cả thế giới dường như bị lu mờ.
Tự tin và thanh tao.
Đó là khí chất kiêu hãnh bẩm sinh của một tiểu thư nhà họ Chu.
“Các tác phẩm mà đăng tải, bị người ta gán cho cái mác ‘lý tưởng hóa’, thực ra chỉ là vì chúng thiếu một người như tôi.”
9
Có chuyện nào kỳ lạ hơn thế này không?
Tôi vừa trao đổi liên lạc với vị hôn thê của người cũ.
Còn ấy mời hợp tác việc cùng.
Lẽ ra tôi không nên tin tưởng Chu Thiến.
Nhưng từng lời ấy —
Nhẹ tựa một chiếc lông vũ, lại rơi nặng trĩu trong lòng tôi, khuấy từng gợn sóng.
“Không đi sao?”
Chu Thiến đã bấm sáng nút thang máy từ lúc nào.
Chúng tôi đứng trong không gian khép kín, bầu không khí tĩnh lặng đến mức lúng túng, không ai mở lời.
Chỉ đến khi cánh cửa sắp đóng lại, tôi nghe thấy giọng của ấy một lần nữa.
“Tôn Miểu, chúng ta đều là phụ nữ, nên tôi hiểu rõ những mâu thuẫn trong lòng .”
Tôi sững sờ theo bóng dáng ấy rời đi.
Lưng ấy luôn thẳng tắp, từng bước chân đều toát lên sự tự tin và thanh lịch.
Cùng lúc đó, dòng bình luận lại tiếp tục nổ ra, không ngừng nhắc nhở tôi không tin lời Chu Thiến.
Họ rằng ấy , phần lớn là vì muốn tôi vì Thẩm Ngọc.
Dù gì thì—
Chẳng có nữ phụ nào lại không ghét một nữ chính bình thường lại có thể cướp đi hào quang của ta.
Khi tôi còn đang suy nghĩ, một bóng dáng cao lớn dần tiến lại gần thang máy.
Tôi không chút do dự ấn nút đóng cửa.
Nhưng Thẩm Ngọc đã đoán trước tôi sẽ gì.
Anh ta nhanh hơn tôi một bước, bước vào bên trong thang máy.
Còn chặn lại lối thoát của tôi.
Anh ta cố áp sát.
Cảm giác nhiệt độ từ cơ thể ta truyền qua lớp vải—
Nóng rực, khô ráo.
Dù tôi đã cố hết sức để kéo giãn khoảng cách.
Cuối cùng, tôi không thể nhịn nổi nữa, thấp giọng gằn từng chữ.
“Thẩm Ngọc! Đủ rồi!”
Cuối cùng, ta cũng dừng lại, không tiếp tục lấn tới.
Lại bày ra dáng vẻ si quen thuộc, bàn tay to lớn vuốt nhẹ lên mặt tôi, giống như đã từng vô số lần trước đây.
“Tôn Miểu, mấy ngày qua đã suy nghĩ rất nhiều. Phải thừa nhận rằng, vẫn còn rất thích em.”
“Chỉ cần em đồng ý, em vẫn có thể là của .”
Trước kia, mỗi lần ta , tôi đều phản xạ nắm lấy tay , tựa sát vào ta hơn.
Nhưng giờ đây, càng ta, tôi càng thấy ghê tởm.
Thậm chí, bàn tay ấy bây giờ trong mắt tôi chẳng khác gì lưỡi rắn—
Lạnh lẽo, trơn trượt.
Khiến người ta buồn nôn!
Tôi siết chặt những ngón tay của ta.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Ngọc, tôi lần lượt bẻ từng ngón tay ra khỏi mặt mình.
“Thẩm Ngọc, tôi đúng là mù mắt, mới có thể suốt năm năm.”
“Tôi thật sự thấy tội nghiệp cho Chu Thiến.”
“Một kẻ coi cảm như trò tiêu khiển như , đáng lẽ ra nên sống độc cả đời.”
Tôi trừng mắt ta.
Gương mặt mà tôi từng đến tận xương tủy, giờ đây càng càng thấy ghê tởm.
Sau lưng tôi, cửa thang máy mở ra.
Khi quay lưng đi, phía sau chợt vang lên giọng khàn khàn đầy chế giễu của Thẩm Ngọc.
“Tôn Miểu, rời xa tôi, em đừng hối hận.”
“Em tưởng em có thể tự mình mở ra một con đường sao?”
“Dự án của Tổng giám đốc Trương, sẽ không còn chỗ cho em nữa.”
Tôi không thèm đáp lại.
Bước từng bước về phía ánh sáng.
Lần đầu tiên, những bình luận trên màn hình không còn đứng về phía Thẩm Ngọc.
【Nữ chính, tôi ủng hộ !】
【Một gã chỉ biết dùng mánh khóe như thế, không có cũng chẳng sao. Người như hắn còn không xứng đáng so với một đầu ngón chân của Chu Thiến!】
【Ghê tởm quá! Ghê tởm quá! Sao tôi lại từng mong nữ chính quay lại với tên tra nam này chứ? Xin lỗi nữ chính của tôi, huhu…】
【Tôn Miểu, cố lên! Dùng chính thực lực của mình để cho gã đàn ông đó một cái tát trời giáng!】
Bạn thấy sao?