Tôi nghĩ rằng Thẩm Ngọc sẽ không gì thêm.
Mà tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để quay lưng rời đi.
Nhưng ngay giây tiếp theo—
Lần đầu tiên trong suốt quãng thời gian bên nhau, tôi thấy ta bộc lộ một vẻ mặt kiêu ngạo đến .
Anh ta đột nhiên đứng thẳng dậy, ném chiếc túi giấy hàng hiệu xuống trước mặt tôi, khóe môi cong lên đầy ngạo nghễ.
Kiêu hãnh.
Tự tin.
Đôi mắt sâu thẳm của ta lúc này không còn một chút gì dịu dàng thường thấy.
Mà chỉ còn lại sự lạnh lùng, xa cách, thậm chí là khinh miệt.
Ánh mắt ấy thay đổi trong nháy mắt.
Tựa như…
Người đàn ông này—
Giờ mới chính là con người thật của ta.
Chỉ trong chớp mắt, ta bỗng trở nên xa lạ vô cùng.
“Giờ em đã phát hiện ra rồi, cũng đỡ cho tôi phải tìm cách dứt khoát với em.”
Giây phút ấy, ta như biến thành một con người khác, đến cả gương mặt cũng trở nên méo mó.
“Nhưng năm năm qua, dù tôi không cho em biết thân phận thật của mình, tôi cũng đâu có bạc đãi em, đúng không?”
“Miểu Miểu, em tưởng một kỹ sư nữ như em lại có thể một tập đoàn hàng đầu như XX chủ tuyển dụng sao?”
“Em tưởng mấy món đồ mà em mua với giá giảm sốc, thật sự là do em may mắn gặp đúng lúc giảm giá à?”
“Em nghĩ một nhân vật cỡ Tổng giám đốc Trương, tại sao không chọn những kỹ sư nam có tiếng tăm mà lại chọn một kẻ mới vào nghề như em?”
“Tôi chơi bời hưởng thụ? Hay em nên cảm ơn tôi vì đã dành ra năm năm để ở bên em?”
“Chính tôi đã tạo ra vô số con đường tắt cho em trong cuộc đời này.”
Khoảnh khắc đó, người đàn ông mà tôi đến tận xương tủy—
Cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật của mình.
5
【Nam chính có hơi quá đáng không…】
【Nhưng Thẩm Ngọc cũng không sai. Thành tựu của nữ chính thực sự có phần nhờ vào những đặc quyền mà ta âm thầm sắp xếp. Xã hội này vốn dĩ chẳng coi trọng phụ nữ.】
【Nhưng nữ chính cũng không phải dạng bất tài! Hồi mới vào công ty, ấy bị coi là “người có quan hệ”, chẳng ai thèm quan tâm. Nhưng ấy đã dùng chính năng lực của mình để giành lấy sự tôn trọng.】
【Mấy người vẫn còn quá ngây thơ. Thẩm Ngọc chỉ đang những lời tức giận thôi, bởi vì ta chưa nhận ra cảm của mình. Tôi chỉ thấy tội nghiệp thái tử gia của tôi quá!】
【Thực sự không thể hiểu nổi nữ chính trong mấy truyện truy thê này. Cứ quá lên để đẩy cao kịch tính, dù sớm hay muộn nam chính cũng thuộc về ấy mà.】
【…】
Tôi và Thẩm Ngọc đứng đối diện nhau.
Anh ta nhíu mày, mái tóc dài che đi một phần đôi mắt.
Đường nét khuôn mặt hoàn hảo ẩn trong bóng tối.
Cũng giống như chính con người ta —khó mà đoán thật giả.
Không hề do dự, tôi giơ tay tát thẳng vào mặt ta.
Lực không mạnh không nhẹ, đầu ta vẫn bị hất sang một bên.
Anh ta nghiến chặt hàm, khi quay lại tôi, trong mắt lại ánh lên vẻ ngông cuồng chưa từng có.
“Miểu Miểu, chẳng lẽ tôi sai sao?”
Tôi rút tay về.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, người đàn ông trước mặt tôi—
Đã hoàn toàn trở thành một kẻ xa lạ.
Thì ra, cũng có thể là một vở diễn.
Mà còn là một vở diễn rất dễ dàng.
Tôi bật .
“Chúc mừng Thẩm thái tử gia và tiểu thư Chu, chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”
Nói xong, tôi kéo vali sang một bên, lách qua người ta rồi bước thẳng ra ngoài.
Không muốn bất kỳ sự đụng chạm nào với ta nữa.
6
Tôi xóa tất cả phương thức liên lạc của Thẩm Ngọc.
Dù sao thì, với địa vị “cao quý” hiện tại của ta, chắc chắn ta cũng sẽ không chủ liên hệ với tôi.
Tôi gửi đơn xin nghỉ việc.
Dựa vào một số thông tin từ những dòng chữ trên màn hình về tương lai, tôi khôi phục lại tài khoản truyền thông cá nhân mà tôi từng bỏ quên mấy năm trước.
Hồi đó, tôi thường đăng tải những thiết kế cơ khí độc đáo do chính tôi sáng tạo ra.
Những thiết kế đó từng bị công ty đánh giá là “quá lý tưởng, không thực tế”.
Ngay cả Thẩm Ngọc cũng không ủng hộ tôi, rằng tôi đừng mơ mộng những thứ viển vông.
Tôi tiện tay đăng tải lại tất cả lên mạng.
Không ngờ nhờ đó mà tôi quen biết rất nhiều người có cùng đam mê.
Thậm chí, tôi còn từng “chị tâm lý” của một người trên mạng, viên ấy đừng bỏ cuộc, nhất định phải theo đuổi ước mơ của mình.
Hồi đó, nội dung video ngắn chưa nhiều, lượng người xem khá lớn.
Tôi lướt qua những bình luận từ mấy năm trước—đa phần là lời khen ngợi và viên, đọc mà thấy lòng ấm áp vô cùng.
Càng bất ngờ hơn, người từng tôi khích lệ lại luôn để lại bình luận dưới mỗi bài đăng của tôi.
Thậm chí đến tận bây giờ vẫn còn nhắn tin hối tôi ra thêm sản phẩm mới.
Hỏi tôi khi nào sẽ quay lại.
Dù vẫn còn rất nhiều bình luận không hiểu quyết định của tôi.
【Tôn Miểu định cứ thế buông xuôi luôn à??? Chuyện biến thành truyện trưởng thành của nữ chính rồi sao?】
【Buông xuôi gì mà buông xuôi? Nữ chính như thế này chẳng phải rất tốt sao! Rời xa Thẩm Ngọc – gánh nặng đó, ấy có thể tỏa sáng trong bất cứ lĩnh vực nào mình muốn!】
【Thôi đi, dù giỏi cỡ nào thì ta cũng chỉ là một người phụ nữ, mà còn là nữ chính trong tiểu thuyết ngôn . Cô ta sớm muộn gì cũng sẽ quay lại cầu xin nam chính thôi, không thoát khỏi đàn ông đâu. Cứ chờ mà xem.】
【Theo dòng thời gian thì có lẽ Thẩm Ngọc đang chuẩn bị cho lễ đính hôn với thiên kim nhà họ Chu rồi nhỉ?】
Tôi chẳng buồn để ý, chỉ tập trung dồn hết tâm trí vào tác phẩm của mình.
Nhớ lại ngày trước, mỗi lần đạt một chút thành tựu, Thẩm Ngọc đều dội ngay cho tôi một gáo nước lạnh.
Anh ta luôn vô hay cố ý khiến tôi tin rằng công ty sẽ không bao giờ coi trọng một người phụ nữ.
Lúc tôi thức đêm để luyện tập sử dụng phần mềm của công ty, ta sẽ đứng bên cạnh giục tôi đi ngủ sớm, vẻ mặt đầy quan tâm, nhắc nhở rằng tôi đã đến tuổi này rồi, không cần phải cố gắng cho một nơi không trân trọng mình như .
Khi tôi tăng ca, ta sẽ gọi điện, giọng đầy thương xót, bảo rằng thay vì vất vả thế này, chi bằng nghỉ việc, để ta nuôi tôi.
Lúc đầu, tôi thực sự nghĩ rằng đó là vì ta quan tâm tôi.
Nhưng bây giờ nhớ lại, tôi mới nhận ra—
Những lời đó nghe có vẻ đầy thương, thực chất chỉ toàn là sự coi thường.
Anh ta đã vô thức PUA tôi, khiến tôi tin rằng mình là một kẻ thất bại.
Rằng dù có cố gắng thế nào, tôi cũng không thể tỏa sáng trong lĩnh vực mình thích.
Nhưng bây giờ.
Có lẽ vì cuối cùng tôi cũng có thời gian để chính mình.
Có lẽ vì không còn ai ngăn cản tôi nữa.
Tôi đã không còn muốn dừng lại ở đây.
Tôi có tham vọng, tôi muốn tiến xa hơn.
Tôi quyết định tham gia cuộc thi thiết kế cơ khí mang tầm cỡ quốc tế.
Đúng là không biết trời cao đất dày.
Nhưng tôi cũng muốn—
Thử một lần.
7
Cũng không biết đây là đêm thức trắng thứ mấy rồi.
Ánh nắng sau một đêm không ngủ luôn chói chang đến mức khiến người ta khó chịu.
Tôi đặt bút xuống, vươn vai một cái thật dài.
Trước đây, sinh hoạt của tôi vốn rất đều đặn, mà mỗi ngày cứ như bị cuốn vào vòng quay xoay quanh Thẩm Ngọc.
Ngược lại, cuộc sống bây giờ khiến tôi cảm thấy sảng khoái hơn bao giờ hết.
Chuông điện thoại đột ngột reo lên vào sáng sớm.
Vừa bắt máy, một giọng quen thuộc liền vang lên, không chút khách sáo.
“Xem như mấy ngày qua tôi cho nghỉ phép đấy! Nghỉ ngơi đủ rồi thì mau quay lại việc đi!”
Tôi kẹp điện thoại giữa cổ và vai, nghiêng đầu vào màn hình máy tính, nơi chứa đầy những thông số mà tôi đã dành cả đêm để nghiên cứu.
Đây có thể là một bước đột lớn.
Nhưng rốt cuộc sai sót ở đâu nhỉ?
Ý nghĩ hỗn loạn, tôi chỉ vô thức trả lời qua loa:
“Trưởng phòng, tôi đã nộp đơn nghỉ việc rồi, tôi…”
“Tổng giám đốc Trương chỉ đích danh muốn báo cáo.”
Đầu dây bên kia, ông sếp già lẩm bẩm đầy bực dọc.
“Dù năng lực cũng khá, dù sao cũng chỉ là một phụ nữ. Không biết Tổng giám đốc Trương đang nghĩ gì nữa…”
“Làm boss cứ bám lấy tôi suốt, phiền chết đi …”
“Tôn Miểu, tôi cho thêm một ngày nghỉ, ngày mai mang theo báo cáo của , đúng giờ quay lại việc!”
Nói xong, không đợi tôi từ chối, ông ta lập tức dập máy.
Tôi vò đầu đầy khó chịu.
Tôi đã nghỉ việc rồi, chính là để không còn bất cứ liên quan nào với Thẩm Ngọc.
Nhưng giờ tôi mới chợt nhận ra—
Tôi vẫn vô rơi vào bẫy của ta.
Vào công ty này, rốt cuộc có liên quan gì đến ta chứ?
Nhưng đã là họ cầu tôi quay lại, thì cũng không ngại theo bậc thang mà đi xuống một chút.
Dù sao, việc trong một tập đoàn hàng đầu vẫn hơn là một mình tự chiến đấu.
Có sự giúp đỡ của các chuyên gia giỏi nhất trong ngành, biết đâu tôi có thể sớm giải quyết bài toán thông số này.
Chỉ là, tôi không ngờ lại nhanh như —
Đã phải đối diện với Thẩm Ngọc và vị hôn thê của ta.
Bạn thấy sao?