Từ Thư Ký Đến [...] – Chương 12

CHƯƠNG 12

12

Kết cục hôm nay của ta, là do chính ta tạo ra. Tôi không còn muốn phí cảm cho quá khứ ấy nữa.

Tan , tôi lái xe về nhà. Khi ngang qua tòa nhà của công ty cũ, tôi thấy bên dưới đang tụ tập đông người — phần là phóng viên, phần là cổ đông đến phản đối.

Tôi giảm tốc, thấy Lâm Cảnh Thâm từ cửa bên lén bước ra, vội vã chui vào một chiếc xe đang đợi.

Dù chỉ thoáng qua, tôi vẫn nhận ra gương mặt tiều tụy đến không ngờ.

Người đàn ông từng đầy khí thế trên thương trường, giờ đây chỉ như một kẻ thất trận đang tháo lui.

Đèn đỏ bật lên, tôi dừng xe, suy ngẫm về tất cả những gì đã xảy ra trong vài tháng qua.

Từ bị phản bội, nghỉ việc, bị vu khống, minh oan, từ một nhân viên bị đình chỉ cho đến vị trí phó tổng giám đốc.

Cuộc đời tôi đã đổi khác hoàn toàn chỉ trong một thời gian ngắn.

Và tất cả bắt đầu… từ một lần phản bội.

Theo một cách kỳ lạ, tôi nên cảm ơn ta.

Nếu không có sự phản bội ấy, có lẽ tôi mãi mãi không phát hiện ra năng lực thật sự của mình.

Nếu không bị vu khống, tôi sẽ không có cơ hội để khẳng định bản thân.

Nếu không nhờ sự mù quáng và kiêu ngạo của ta, tôi đã không thể đứng ở vị trí hôm nay.

Đèn xanh bật sáng, tôi đạp ga, lao về phía tương lai đang chờ đón mình.

Ngày hôm sau, Hằng Viễn chính thức công bố tin tức tôi bổ nhiệm phó tổng giám đốc.

Thông cáo báo chí nêu rõ: tôi sẽ phụ trách mảng mở rộng thị trường quốc tế, đặc biệt là tăng cường khai thác sâu thị trường Đông Nam Á.

Thông tin này một lần nữa chấn trong giới kinh doanh.

Ai cũng bàn tán: Làm sao một mới 28 tuổi có thể thăng tiến nhanh đến ?

Nhưng tôi biết, mọi thứ tôi đạt hôm nay đều nhờ năng lực của chính mình.

Trên thương trường, chẳng ai trao cơ hội chỉ vì thương hay đồng cảm.

Chỉ khi chứng minh giá trị, người khác mới sẵn lòng đầu tư vào tương lai của .

Và tôi đã chứng minh điều đó.

Tối hôm ấy, về đến nhà, tôi đứng trước cửa sổ lớn, ngắm thành phố chìm trong ánh đèn lung linh.

Trong thành phố này, có biết bao người đang miệt mài theo đuổi ước mơ, cũng có không ít người đang chật vật với thất bại.

Tôi — rất may mắn, đã trở thành người chiến thắng.

Nhưng tôi cũng hiểu: đây chỉ mới là sự khởi đầu.

Trên thương trường, không ai luôn thắng mãi, cũng không ai mãi mãi thất bại.

Thành công hôm nay không bảo đảm an toàn cho ngày mai. Thất bại hôm nay cũng không có nghĩa là mãi mãi gục ngã.

Tôi phải tiếp tục cố gắng, không ngừng khẳng định bản thân.

Không phải để chứng minh với Lâm Cảnh Thâm, mà là để chứng minh với chính tôi — rằng tôi xứng đáng với tất cả những gì mình có hôm nay.

Điện thoại đổ chuông. Một số lạ.

Tôi ngập ngừng giây lát, rồi bắt máy.

“Trí Viễn…”

Giọng quen thuộc truyền đến.

Là Lâm Cảnh Thâm.

Tôi im lặng vài giây rồi :

“Xin chào, Lâm.”

Tôi cố gọi ta là “ Lâm” — không còn là “Tổng giám đốc Lâm”.

Vì bây giờ, ta không còn là tổng giám đốc của ai cả.

“Trí Viễn, muốn gặp em một lần.”

“Chúng ta không còn gì để .” Tôi bình thản.

“Xin em… chỉ một lần thôi.” Giọng ta khàn đi, mang theo chút van xin. “Anh có rất nhiều điều muốn với em.”

Tôi trầm ngâm một lúc:

“Ba giờ chiều mai, chỗ cũ.”

“Cảm ơn em… cảm ơn…” Giọng ta gần như nghẹn ngào.

Cúp máy, tôi ra ánh đèn rực rỡ ngoài kia, lòng dâng lên cảm giác phức tạp.

Cuộc gặp ngày mai — sẽ là cuộc chuyện cuối cùng giữa chúng tôi.

Sau đó, chúng tôi… sẽ chính thức trở thành người dưng.

Còn tôi, sẽ hoàn toàn khép lại quá khứ, mở ra cánh cửa cho một hành trình mới.

Thời gian đã chứng minh tất cả.

Tôi không còn là từng vì mà dốc cạn lòng, mù quáng chịu tổn thương.

Tôi là Phương Trí Viễn, phó tổng giám đốc của Hằng Viễn, một nữ doanh nhân dùng năng lực để chứng minh bản thân.

Đây là con đường tôi đã chọn.

Cũng là cuộc đời mà tôi xứng đáng có .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...