11.
Sau khi hai người họ rời đi, bố mẹ tôi mệt mỏi kéo tôi ngồi xuống ghế sofa.
Bố tôi :
“A Chi, con yên tâm, chỉ cần bố còn sống một ngày, bố sẽ không để con phải chịu bất kỳ uất ức nào.”
Mẹ tôi cũng tiếp lời:
“Chúng ta mãi mãi là chỗ dựa vững chắc nhất của con.”
Tôi , cũng cảnh giác với Bạch Mạt Mạt và Lâm Thanh Trúc hơn bao giờ hết.
Sau khi bị đuổi ra khỏi nhà, Lâm Thanh Trúc không còn nơi nào để đi, buộc phải phòng trọ tạm bợ ở khách sạn.
Từ nhỏ sống trong nhung lụa, ăn ngon mặc đẹp, tiền bạc chẳng mấy chốc bị cả hai tiêu sạch.
Không còn cách nào khác, họ chuyển sang sống chen chúc trong căn nhà trọ nhỏ hẹp.
Bạch Mạt Mạt vốn quen sống khổ, đã từng nếm trải vài ngày “phu nhân nhà giàu”, một khi đã sống trong xa hoa, quay về nghèo khó là điều không dễ.
Cô ta liên tục giục Lâm Thanh Trúc quay lại nhà họ Lâm xin tha thứ.
Ban đầu Lâm Thanh Trúc cũng đi vài lần, lần nào cũng bị lạnh lùng chặn ngoài cửa.
Anh ta vốn nuôi dạy trong sự cao ngạo, dù sa sút thế nào vẫn còn giữ chút kiêu hãnh, cầu xin mãi cũng khiến ta thấy mất hết thể diện.
Khi Bạch Mạt Mạt nhận ra nhà họ Lâm thật sự đã bỏ rơi Lâm Thanh Trúc, thái độ với ta lập tức thay đổi, không còn chút dịu dàng nào nữa.
Sau một trận cãi vã gay gắt, Lâm Thanh Trúc thấy cuộc sống đổ nát đến không thể cứu vãn, cuối cùng không kiềm chế nổi, đá mạnh vào bụng người phụ nữ mà ta cho là đã nát cuộc đời mình.
Bạch Mạt Mạt hét lên một tiếng đau đớn, ngã lăn xuống đất, m.á.u lập tức thấm đỏ cả sàn.
Lâm Thanh Trúc thấy cảnh đó thì chân tay bủn rủn, hoảng loạn chạy ra khỏi phòng,
bỏ lại Bạch Mạt Mạt một mình.
Cuối cùng, chính vị thám tử tư mà tôi là người gọi cấp cứu, đưa ta vào bệnh viện.
Đứa bé chắc chắn đã không giữ .
Bạch Mạt Mạt gọi cho Lâm Thanh Trúc, tất nhiên… số máy không liên lạc .
Không còn cách nào khác, ta gọi điện cho Cố Triết:
“Anh Triết… tất cả là em bị ép mà… Làm ơn đến thăm em một lần thôi, chỉ một lần này thôi…”
Cố Triết cau mày đến bệnh viện thanh toán viện phí.
Bạch Mạt Mạt thấy ta thì mừng rỡ như bắt vàng, ta lập tức cắt lời:
“Bạch Mạt Mạt, đây là lần cuối cùng. Từ nay đừng bao giờ liên lạc với tôi nữa.”
Khi thám tử tư báo cáo toàn bộ sự việc cho tôi, tôi không nhịn mà bật .
Nhưng tôi cũng thừa biết, với bản chất của Bạch Mạt Mạt, ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như .
Sau đó, Bạch Mạt Mạt lặng lẽ biến mất một thời gian.
Lần kế tiếp tôi gặp lại ta, là ở trong trường.
Cô ta trông vô cùng tiều tụy.
Khi thấy tôi, nước mắt lập tức dâng đầy mắt:
“Lâm Chi, thấy tôi thành ra thế này… hả hê lắm đúng không?”
Tôi nhíu mày, không ngờ ta lại quy hết mọi thất bại của mình lên đầu tôi.
Cô ta vừa bước tới, tôi liên tục lùi lại.
Xung quanh là học, mà trạng thái tinh thần của Bạch Mạt Mạt lúc này vô cùng đáng lo,
tôi thật sự sợ ta ra chuyện gì cực đoan.
“Cô đến đây gì? Có thể đừng phiền A Chi nữa không?”
Cố Triết đột nhiên xuất hiện.
Anh ta lạnh lùng Bạch Mạt Mạt, khi quay sang tôi lại nở nụ dịu dàng:
“A Chi, ly trà sữa em thích nhất đây, uống đi nào.”
12.
Từ sau khi bị Bạch Mạt Mạt “cắm sừng”, Cố Triết lại bắt đầu nhớ đến những điều tốt đẹp của tôi.
Thế , đến muộn chẳng còn ý nghĩa gì nữa, mỗi khi thấy ta, tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.
Anh ta bám lấy tôi như cao dán chó, dù tôi có lời cay nghiệt cỡ nào cũng không chịu buông tay.
Hôm nay, ta lại đến đưa đồ cho tôi, không ngờ lại cờ chạm mặt Bạch Mạt Mạt tại đây.
“Lâm Chi! Con tiện nhân này! Sao mày dám cướp Triết của tao?!”
Bạch Mạt Mạt gần như muốn ngất xỉu, trừng mắt tôi.
Tôi nhíu mày, vội lùi về sau một bước.
Cố Triết chắn trước mặt tôi, quát lớn:
“Bạch Mạt Mạt, tôi cảnh cáo , câm miệng lại cho sạch sẽ! Đừng tưởng tôi không dám đánh phụ nữ!”
[ – .]
“Biến đi ngay, không thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Nói xong, ta quay lại tôi như chờ đợi lời khen:
“A…”
Nhưng chưa kịp hết câu, ta bỗng khựng lại.
Mùi m.á.u tanh lan ra trong không khí, tiếng hét vang lên khắp nơi, đám đông hoảng loạn lùi lại như thủy triều.
Cố Triết sững sờ bụng mình, sau đó cả người mềm oặt ngã về phía sau.
Bạch Mạt Mạt rút d.a.o ra khỏi người ta, điên loạn, lao thẳng về phía tôi:
“Con tiện nhân! Dù có c.h.ế.t tao cũng phải kéo mày theo!”
Tôi chạy thục mạng về phía sau, ta gào lên đuổi theo tôi.
Bỗng, có tiếng hét cất lên:
“A Chi, chạy mau!”
Là giọng của Lâm Thanh Trúc.
Tôi không dám quay đầu lại .
Phía trước, tôi đang vẫy tay gọi.
Các nam sinh từ Học viện Thể thao đứng vây thành vòng tròn, đám đông tự giác tạo thành một vòng bảo vệ xung quanh tôi.
Đã có người gọi cảnh sát.
Khi tôi vào vòng bảo vệ, tôi mới thấy Bạch Mạt Mạt vẫn đang cầm dao, ánh mắt cuồng si chằm chằm Lâm Thanh Trúc.
Lâm Thanh Trúc lúc này cũng tiều tụy không kém, mắt thâm quầng, gầy đến trơ xương, có lẽ vì không đủ ăn.
“Thanh Trúc, đến đưa em trở lại cuộc sống giàu sang đúng không?”
Giọng ta như mộng du.
Lâm Thanh Trúc cúi đầu, đầy áy náy.
Dù sao chính ta đã khiến Bạch Mạt Mạt mất đứa con.
“Anh sẽ bù đắp cho em…”
Nghe xong, ánh mắt Bạch Mạt Mạt trở nên cực đoan:
“Bù đắp sao? Tôi đâu có ai. Tôi chỉ muốn bảo vệ chính mình thôi!”
Lâm Thanh Trúc bước tới gần:
“Mạt Mạt, bỏ d.a.o xuống đi. Chúng ta lại từ đầu, không?”
Bạch Mạt Mạt vừa khóc vừa , nước mắt không lau, ta :
“Lâm Thanh Trúc, tôi đã g.i.ế.c người rồi, không thể quay lại nữa. Anh đừng cản tôi, hôm nay tôi nhất định phải g.i.ế.c con tiện nhân Lâm Chi!”
Lâm Thanh Trúc vẫn chắn trước mặt ta:
“Đừng em …”
Lần này, Bạch Mạt Mạt không thêm lời nào.
Cô ta đ.â.m d.a.o mạnh mẽ vào người Lâm Thanh Trúc, mà ta hoàn toàn không kịp phòng bị, hoặc có thể, ta không ngờ ta sẽ thật sự xuống tay.
Dù bị thương, Lâm Thanh Trúc vẫn cố giằng co với Bạch Mạt Mạt một trận ngang sức.
Khi tiếng còi cảnh sát vang lên, Bạch Mạt Mạt hét lớn rồi đ.â.m thêm một nhát, sau đó… ném dao, bình tĩnh để cảnh sát bắt đi.
Hạt Dẻ Rang Đường
Hành hung người khác nơi công cộng, ta cả đời này cũng đừng mong ra khỏi trại giam.
Cố Triết dù giữ mạng, thân thể yếu đi rõ rệt.
Nhà họ Cố bỏ ra rất nhiều tiền chạy chữa, và thề rằng sẽ khiến Bạch Mạt Mạt ngồi tù cả đời.
Lâm Thanh Trúc thì trở thành người thực vật, không bao giờ tỉnh lại nữa.
Khi ở trong trại giam, Bạch Mạt Mạt đồng ý nhận tội, chỉ đưa ra một cầu, muốn gặp tôi một lần.
Ngồi phía sau song sắt lạnh lẽo, tôi ta.
Cô ta mỉm yếu ớt, giống như tìm chút bình yên.
Trước khi tôi rời đi, ta gọi với theo:
“Lâm Chi… là thắng rồi. Người tôi quan tâm nhất cuối cùng vì mà phản bội tôi. Là tôi thua rồi.”
Cô ta thực sự đã thua.
Nhưng… đó không phải lỗi của tôi.
Có những người cả đời chỉ biết đổ lỗi cho người khác về bất hạnh của mình, mà không chịu nhận ra: chính bản thân họ mới là nguồn gốc của mọi vấn đề.
Bước ra khỏi cánh cổng nhà giam, tôi ngẩng đầu ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu,
khẽ thở dài.
Tôi chưa bao giờ muốn chiến thắng.
Từ đầu đến cuối, tôi chỉ muốn sống bình yên.
___Hết___
Bạn thấy sao?