Tự Tay Xé Xác [...] – Chương 5

5

9.

Tối hôm đó, tôi nhận cuộc gọi từ bố mẹ, họ bảo tôi về nhà ăn cơm.

Tôi đoán chắc, việc đột ngột gọi tôi về như thế này nhất định có liên quan đến Bạch Mạt Mạt.

Vừa hay tôi cũng đang định rõ với bố mẹ chuyện của trai và ta.

Vừa bước vào cửa, tôi đã thấy bố mẹ đang ngồi nghiêm túc ở bàn ăn, bên cạnh là Lâm Thanh Trúc và… Bạch Mạt Mạt.

Quả nhiên, đúng như tôi đoán.

Đứa con trong bụng Bạch Mạt Mạt, đối với ta, chẳng qua chỉ là một con bài để mặc cả.

Một người như , có tư cách gì để bố mẹ người khác?

Bạch Mạt Mạt ngồi thản nhiên trên ghế, ngang nhiên đánh giá mọi thứ trong nhà tôi.

Từ đèn chùm pha lê, đến thư pháp treo tường, rồi cả tấm thảm Ba Tư cổ dưới sàn, ánh mắt ta tràn ngập tham lam.

Thấy tôi trở về, bố mẹ bảo tôi ngồi xuống, ánh mắt đầy ẩn ý:

“Đây là của con, đã mang thai rồi, hôm nay đến nhà bàn chuyện kết hôn.”

Bạch Mạt Mạt che miệng khúc khích, ngẩng cao đầu đầy đắc ý tôi:

“Đã có mặt đầy đủ rồi thì tôi thẳng. Muốn tôi gả vào nhà họ Lâm, căn nhà này phải sang tên cho tôi, thêm hai tram vạn tiền sính lễ. Còn nữa, Lâm Chi phải dọn ra ngoài, tôi cần yên tĩnh dưỡng thai, thấy ta là tôi khó chịu.”

Tôi thực sự không thể tin nổi.

Trước mặt bố mẹ tôi, ta vẫn có thể ngạo mạn như , không một chút tôn trọng bề trên, lại còn đưa ra những cầu vô lý đến mức trơ trẽn.

Tôi sang Lâm Thanh Trúc, ta lại còn vuốt mũi Bạch Mạt Mạt một cách chiều:

“Tất cả đều theo ý em, bảo bối à, em muốn gì cũng cho.”

Hai người bọn họ như đang diễn một bộ phim thần tượng rẻ tiền, hoàn toàn không để ai ra gì.

Tôi quay sang bố mẹ, quả nhiên, hai người cũng giống tôi — mặt mày đầy ngán ngẩm.

Hạt Dẻ Rang Đường

Tôi không thèm đôi co với Bạch Mạt Mạt, mà thẳng vào trai:

“Anh rõ ràng biết Bạch Mạt Mạt là người thế nào. Chuyện ta hãm em, cả trường đều biết. Hơn nữa, ta căm ghét em, tương lai trong nhà này chắc chắn có ta thì không có em, có em thì không có ta.”

Tôi hít sâu một hơi, cho ta một cơ hội cuối cùng:

“Cho dù , vẫn muốn cưới ta sao?”

Lâm Thanh Trúc cau mày:

“Dù sao ấy cũng sẽ là chị dâu em. Có gì đâu mà không thể bỏ qua? Chuyện lần trước, em vẫn chưa xin lỗi ấy đấy.”

Tôi lạnh.

Tôi nhỏ mọn ư? Bỏ qua ư?

Giữa tôi và ta, nào phải chuyện nhỏ nhặt gì.

Là ân oán kéo dài hai kiếp, là cái c.h.ế.t của tôi ở kiếp trước.

Tôi vẫn không hiểu vì sao Bạch Mạt Mạt hận tôi đến , giờ… chuyện đó không còn quan trọng nữa.

Giữa chúng tôi, không bao giờ có thể gọi là “xí xoá cho qua”.

Bố tôi cuối cùng cũng không nhịn mà quát:

“Sao con có thể bênh người ngoài như ? Mau xin lỗi em con! Còn nữa!”

Ông quay sang Bạch Mạt Mạt:

[ – .]

“Tôi không đồng ý chuyện hôn nhân này. Cái thai này… nên bỏ đi. Chúng tôi sẽ bồi thường cho .”

Lâm Thanh Trúc hoảng loạn, hét lên với bố tôi:

“Bố! Sao bố có thể can thiệp vào lựa chọn của con? Nếu bố không đồng ý, con sẽ rời khỏi nhà!”

Bạch Mạt Mạt thì đắc thắng:

“Anh Thanh Trúc là con trai duy nhất của nhà họ Lâm mà. Nếu ấy bỏ đi, thì nhà này còn ai thừa kế sản nghiệp đây? Hai người nên cân nhắc kỹ rồi hãy trả lời.”

10.

Bố tôi sững sờ, như thể lần đầu tiên biết con người thật của Lâm Thanh Trúc:

“Con dùng thứ này để uy h.i.ế.p bố sao?”

Lâm Thanh Trúc ưỡn ngực, cố tỏ ra cứng cỏi:

“Bố, con khuyên bố nên suy nghĩ kỹ. Nếu hôm nay bố không đồng ý, thì con sẽ cắt đứt quan hệ với bố mẹ.”

Bố tôi tức giận đứng phắt dậy, định lao tới đánh ta, mẹ tôi vội vàng kéo ông lại.

Lâm Thanh Trúc một lúc lâu, cuối cùng chỉ thở dài rồi chậm rãi :

“Lâm Thanh Trúc, nhà họ Lâm không phải không thể sống thiếu con. Bởi vì… con vốn dĩ không phải là con ruột của chúng ta.”

khuôn mặt ngơ ngác của ta, tiếp tục :

“Năm xưa, vì nghĩ rằng cả đời này sẽ không thể sinh con, chúng ta mới đến nhi viện nhận nuôi con. Không ngờ, năm đầu tiên nhận nuôi con thì lại bất ngờ mang thai, sinh ra A Chi.”

“Ban đầu, chúng ta nghĩ con là đứa bé ngoan hiền, sau này có thể chỗ dựa cho em ,

nào ngờ con lại vô ơn bất nghĩa đến mức này. Thế nên, bây giờ cắt đứt quan hệ… có lẽ lại là điều tốt.”

Lời mẹ tôi vừa dứt, căn phòng bỗng rơi vào im lặng tuyệt đối.

Bạch Mạt Mạt và Lâm Thanh Trúc đều c.h.ế.t lặng.

Bọn họ tính toán đủ điều, không ngờ thất bại lại đến từ tận gốc rễ.

Càng không thể chấp nhận nổi, Lâm Thanh Trúc từ “thiếu gia nhà họ Lâm” giờ đây biến thành một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ.

Cú sốc từ mây xanh rơi thẳng xuống bùn đen khiến ta hoàn toàn hoảng loạn.

Anh ta đẩy Bạch Mạt Mạt ra, còn ta thì trợn mắt ta, vẻ mặt vô cùng sửng sốt, hệt như biểu cảm của Cố Triết lúc đó.

Bạch Mạt Mạt ôm bụng, nước mắt tuôn như mưa, Lâm Thanh Trúc không thèm để tâm.

Anh ta quỳ sụp xuống trước mặt bố mẹ tôi, giọng nghẹn ngào:

“Bố, mẹ… con xin lỗi, con nhất thời hồ đồ… Tất cả đều tại Bạch Mạt Mạt! Là ta xúi giục con!”

Anh ta quay đầu chỉ tay về phía Bạch Mạt Mạt, người vừa mới thề non hẹn biển giờ đã biến thành kẻ thù không đội trời chung.

“Nếu không phải ta lừa con, sao con có thể nghe lời hồ đồ như ? Bố mẹ, xin hãy tin con… hãy cho con một cơ hội nữa… Con hứa sẽ hiếu thuận với bố mẹ suốt đời!”

Thấy bố mẹ vẫn lạnh mặt không một lời, ta lại quay sang tôi, ánh mắt đầy van xin:

“A Chi, từ nhỏ luôn thương em nhất mà… Em tha thứ cho lần này không? Nói giúp với bố mẹ đi…”

Tôi mím chặt môi.

Thật ra, kí ức tuổi thơ tôi cũng đã nhạt nhòa,

và hơn hết, tôi không thể thay phiên bản “tôi ở kiếp trước” – người đã c.h.ế.t – để tha thứ cho ta.

Làm sai thì phải chịu .

Nhìn người đang quỳ trên sàn khóc ròng kia, tôi thấy ta giờ chẳng còn chút bóng dáng nào của người trai dịu dàng trong ký ức.

Tôi thở dài, quay sang với bảo vệ:

“Đưa cả hai người họ ra ngoài.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...