Tự Tay Xé Xác [...] – Chương 3

3

5.

Tối hôm đó, diễn đàn trường học đã bị hình ảnh của tôi chiếm sóng.

Ảnh là cảnh tôi bất ngờ lên sân khấu hát để cứu nguy cho tiết mục, mọi người đều đang khen ngợi tôi vừa xinh đẹp vừa có thực lực.

Bạn cùng phòng hào hứng giơ điện thoại cho tôi xem:

“Lâm Chi, mau này! Cậu nổi rồi đấy!”

Tôi bật , trong vô vàn bình luận khen ngợi ấy, lại có vài câu vô cùng chướng mắt:

[Cảm giác lên sau như rất biết tính toán, cố chờ váy trắng mắc lỗi rồi mới ra để nổi bật hơn.]

[Chỉ mình tôi thấy đây giống như một màn diễn kịch có kịch bản sẵn sao?]

[Tội nghiệp mặc váy trắng quá, rõ ràng bị lôi ra bia đỡ đạn.]

Bạn cùng phòng tức đến bật :

“Đùa gì ? Fan não tàn của Bạch Mạt Mạt đấy à? Sao cái gì cũng đổ lỗi cho cậu !”

Nói xong, ấy liền cầm điện thoại định lên mạng “cãi tay đôi” với họ.

Nhưng tôi biết rõ, những người đó không phải fan não tàn của Bạch Mạt Mạt, mà ngược lại, chính là chiêu trò do ta tung ra.

Dù sao… kiếp trước cũng như .

Cô ta rất giỏi thao túng dư luận, luôn biết cách châm ngòi kích cộng đồng mạng, để đạt mục đích của mình.

Thế , không phải chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng dư luận.

Ví dụ như lần này:

Phá hỏng buổi lễ kỷ niệm trường, chuyện nghiêm trọng thế này, không thể xí xóa chỉ bằng vài bình luận.

Bạch Mạt Mạt cứ tưởng thế là xong? Không đời nào.

Vì lỗi sai của ta là quá rõ ràng.

Dù tôi đã cứu vãn rất tốt, là người phụ trách tiết mục, giáo viên hướng dẫn vẫn không thể bỏ qua trách nhiệm.

Thầy gọi cả tôi và Bạch Mạt Mạt đến văn phòng, sau lưng là một đám sinh viên hóng chuyện theo sau.

Đầu tiên giáo viên thẳng vào Bạch Mạt Mạt:

“Em giải thích đi, vì sao tiết mục kết màn chơi piano lại đổi từ Lâm Chi thành em?”

Bạch Mạt Mạt không còn vẻ ngang ngược ban đầu, lời chưa ra nước mắt đã rơi xuống:

“Em xin lỗi thầy ạ, tất cả là lỗi của em… em không nên đồng ý cầu của Lâm Chi để lên sân khấu thay ấy.”

Lời này, rõ ràng là mang ý “gài bẫy”.

Giáo viên sang tôi:

“Lâm Chi, là em cầu Bạch Mạt Mạt lên thay sao?”

Nhìn bộ dạng tủi thân khổ sở của ta, tôi phải khâm phục khả năng bịa chuyện của Bạch Mạt Mạt.

Không cần bất kỳ “mồi dẫn” nào, ta có thể trắng trợn đổi trắng thay đen ngay tức thì.

Tôi không vội trả lời giáo viên, mà quay sang hỏi ta:

“Ý là, tôi cầu lên thay tôi biểu diễn, đúng không?”

Bạch Mạt Mạt lí nhí:

“Cô không khỏe, nên mới bảo tôi lên… nếu không thì…”

Cô ta ra vẻ sợ hãi, giáo viên liếc mắt ra hiệu:

“Nói tiếp đi.”

Bạch Mạt Mạt lại liếc tôi đầy dè chừng, giọng run run:

“Em… em là mình không biết đánh, Lâm Chi vẫn ép em lên. Nếu không chịu thì ấy sẽ hủy học bổng của em… ấy là bí thư chi đoàn, hoàn toàn có quyền …”

Nói đến đây, ta bật khóc, nghẹn ngào thêm:

“Em xin lỗi thầy… em không cố ý hỏng lễ kỷ niệm đâu, chỉ là… em thật sự rất cần khoản học bổng đó…”

6.

Cô ta diễn rất đạt, giáo viên hướng dẫn lại không tin.

Hạt Dẻ Rang Đường

Bởi vì thầy hiểu rõ con người tôi, thầy biết tôi tuyệt đối không thể ra chuyện như thế.

[ – .]

, thầy quay sang hỏi Bạch Mạt Mạt:

“Những lời em , em có bằng chứng không?”

Bạch Mạt Mạt mím chặt môi, khẽ lắc đầu:

“Khi ấy những điều đó, em không ghi âm lại… nên không có chứng cứ.”

Tôi bật lạnh lẽo:

“Tất nhiên là không có. Những lời vu khống không căn cứ như thế, sao có chứng cứ ? Nhưng đừng lo… vì tôi thì có.”

Sắc mặt Bạch Mạt Mạt tái nhợt, kinh ngạc buột miệng:

“Cô có bằng chứng? Không thể nào!”

Tôi thong thả :

“Hôm đó lúc diễn ra buổi lễ, có một người đứng cạnh tôi đang livestream trực tiếp sự kiện của trường.”

“Những lời với tôi đều bị thu vào video.

Điện thoại ấy có bản ghi hình, vừa hay bây giờ có thể mở lên cho mọi người xem xem, sự thật có đúng như vừa không.”

Còn chưa dứt lời, mặt Bạch Mạt Mạt đã trắng bệch như tờ giấy.

Cô ta vội vàng đổi giọng:

“Tôi nhớ nhầm rồi… Lâm Chi không có những lời đó…”

Giáo viên hướng dẫn sầm mặt lại:

“Em nghĩ tôi là đồ ngốc chắc?”

Nói xong, thầy phẩy tay ra hiệu cho tôi:

“Lâm Chi, em rất tốt. Em về trước đi.”

Ra khỏi văn phòng, một đám sinh viên hóng chuyện cũng đi theo, dù đã đi khá xa vẫn còn nghe thấy tiếng giáo viên quở trách Bạch Mạt Mạt.

Giáo viên đó nổi tiếng nghiêm khắc, xem ra Bạch Mạt Mạt lần này phải chịu một trận nên thân rồi.

Một người tò mò hỏi tôi:

“Bạn nào của cậu livestream ? Tớ chưa từng nghe luôn á?”

Tôi khẽ :

“Tớ bịa ra đó.”

Tôi biết rõ điều Bạch Mạt Mạt sợ nhất chính là bị bóc mẽ, nên tôi đã tận dụng chính điểm yếu đó.

Không ngờ ta yếu bóng vía đến , bị dọa tí là lòi đuôi ngay.

“Lâm Chi, trên diễn đàn có rất nhiều người đang mắng cậu.”

Bạn cùng phòng kéo tay tôi, giọng lo lắng.

Xem giờ, chắc Bạch Mạt Mạt vừa ra khỏi văn phòng giáo viên.

Cô ta sốt sắng đến thế sao?

Tôi mở diễn đàn ra xem, quả nhiên thấy rất nhiều bình luận vẫn tin vào những lời bịa đặt ta ban nãy.

Vô số người không rõ đầu đuôi vẫn đang “ăn dưa”, không ngừng bình luận bên dưới.

Tôi để lại một bình luận ngắn gọn dưới những lời lươn lẹo trà xanh kia:

[Cú twist.]

Ngay sau đó, tôi đăng luôn đoạn ghi âm lúc ở văn phòng giáo viên.

Vì Bạch Mạt Mạt đã chia sẻ vụ việc này ở nhiều nơi, rất nhiều người trong trường đang bàn tán xôn xao, nên khi bằng chứng xác thực tôi tung ra, dân mạng trong trường lập tức chia sẻ rầm rộ.

Hình tượng “xinh đẹp, lương thiện” mà ta dày công xây dựng… sụp đổ hoàn toàn.

Dù trước kia ta luôn giả vờ trong sáng, dễ thương, sau cú lật mặt này, mọi người đều kinh ngạc trước sự khác biệt quá lớn giữa vẻ ngoài và bản chất, hành vi của ta khiến người khác khinh thường.

Từ đó về sau, Bạch Mạt Mạt bước đi trên con đường trong trường cũng thường xuyên bị người ta xì xào bàn tán, chỉ trỏ sau lưng, y hệt như tôi đã từng trải qua ở kiếp trước.

Thế , tất cả những điều này… vẫn chưa đủ để tôi hả giận.

Nỗi đau bị người thân phản bội vẫn còn vang vọng trong tim tôi.

Nghĩ đến bi kịch của mình ở kiếp trước, tôi hận không thể băm vằm Bạch Mạt Mạt thành từng mảnh.

Chỉ nhiêu đó… sao đủ để trả lại những gì tôi đã chịu đựng?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...