Tự Tay Xé Xác [...] – Chương 2

2

3.

Chỉ thấy trên sân khấu, Bạch Mạt Mạt lộ rõ vẻ hoảng loạn, nhíu chặt mày.

Dưới khán đài bắt đầu có những tiếng bàn tán rì rầm.

Biểu cảm trên gương mặt ta ngày càng vặn vẹo, những nốt nhạc sai liên tiếp vang lên, cuối cùng thì… ta đứng đơ tại chỗ, không biết nên gì.

“Chuyện gì ?”

“Cô ta đang chơi cái quái gì thế? Đây là tiết mục kết màn hay một màn tấu hài?”

Âm thanh xì xào dưới sân khấu càng lúc càng lớn.

Đúng lúc đó, một giọng hát du dương cất lên.

Một luồng ánh sáng chiếu theo tôi, từ trong bóng tối phía sau sân khấu, tôi chậm rãi bước ra, cầm micro trên tay.

Tiếng hát tôi vang lên, những tràng vỗ tay dưới sân khấu cũng dần dần nổi lên.

Ánh mắt mọi người dần rời khỏi Bạch Mạt Mạt, bị giọng hát của tôi thu hút, hoàn toàn đắm chìm trong màn biểu diễn.

Lúc này, Bạch Mạt Mạt mới sực tỉnh, đôi mắt đỏ bừng tôi.

Tôi nhân lúc vung tay lên, cố ý liếc ta một ánh mắt đầy khiêu khích.

Cuối cùng, Bạch Mạt Mạt không chịu nổi nữa, ta ôm mặt, vừa khóc vừa chạy khỏi sân khấu.

Còn tôi thì hoàn toàn không bị ảnh hưởng, sau khi hát xong đoạn cao trào cuối cùng với kỹ thuật điêu luyện, trong tiếng vỗ tay vang dội từ khán giả, tôi hoàn tất phần biểu diễn của mình.

Màn “cứu vãn” sân khấu thành công, tất cả nỗ lực của chúng tôi không hề uổng phí.

Mọi người ùa đến vây quanh tôi, một người phấn khích reo lên:

“Lâm Chi, cậu ứng biến quá đỉnh! Nếu không nhờ cậu, buổi lễ kỷ niệm này e là đã kết thúc trong thất bại rồi!”

Cô ấy bỗng nhớ ra Bạch Mạt Mạt vẫn còn ở gần đó, lập tức đưa tay bịt miệng lại, rón rén liếc về phía Bạch Mạt Mạt.

Nhưng Bạch Mạt Mạt vẫn nghe thấy, ta trừng mắt tôi đầy căm tức, lớn tiếng hét lên:

“Lâm Chi, có phải cố sắp đặt mọi thứ như thế để khiến tôi bẽ mặt đúng không? Giờ thì hài lòng rồi chứ?!”

Nói xong, ta ngồi thụp xuống, ôm mặt nức nở tại chỗ.

Ngay giây sau, Cố Triết vội vàng chạy tới, nhẹ nhàng khoác áo cho ta, liên tục vỗ về an ủi.

Bạch Mạt Mạt thì rúc vào n.g.ự.c ta, ngoan ngoãn như một con chim nhỏ yếu ớt, khẽ khàng nức nở.

Nhìn hai người họ thân mật như chẳng hề để tâm đến ai khác, mọi ánh mắt dồn dập chuyển hướng sang tôi.

Bởi vì ai cũng biết, Cố Triết không chỉ là thanh mai trúc mã, mà còn là trai đã đính hôn với tôi.

Chúng tôi công khai cảm từ sớm, ai ai cũng biết tôi là vị hôn thê của ta.

Tôi còn chưa kịp mở miệng, thì Cố Triết đã lạnh lùng liếc tôi một cái:

“Lâm Chi, thật sự quá thất vọng về em. Không ngờ em lại là loại người độc ác như .”

Dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, tôi vẫn không kiềm cơn tức giận dâng trào.

Kiếp trước cũng y như .

Hình ảnh Cố Triết đứng trên sân khấu công khai chỉ trích tôi vẫn còn in sâu trong đầu.

Thực ra ngẫm lại, giữa hai người bọn họ từ lâu đã có dấu hiệu bất thường.

Anh ta luôn nhiệt giúp đỡ bất cứ chuyện gì liên quan đến Bạch Mạt Mạt.

Ngay cả khi đang hẹn hò với tôi, chỉ cần ta gọi một cú điện thoại là ta lập tức rời đi.

Tôi từng giận dữ chất vấn, ta lại thản nhiên :

[ – .]

“Em từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, còn Bạch Mạt Mạt thì không giống em. Cô ấy chỉ có một mình nơi thành phố xa lạ, chẳng có ai bên cạnh. Nhìn ấy khiến nhớ đến chính mình năm xưa. Nên nếu giúp thì cứ giúp.”

Lời lẽ nghe có vẻ cao thượng, tử tế đến mức khiến tôi tin rằng… mối quan hệ giữa họ thực sự chỉ là “giúp đỡ.”

4.

Ở kiếp này, khi đã gạt bỏ niềm tin dành cho ta, tôi mọi chuyện rõ ràng hơn bao giờ hết.

Có lẽ ngay từ lần đầu Cố Triết gặp Bạch Mạt Mạt, cảm giữa hai người họ đã không còn trong sáng nữa.

Tôi nhớ rất rõ, khi Bạch Mạt Mạt mới nhập học, ta “vô ” ngã nhào vào lòng Cố Triết…

Khoảnh khắc ấy, có lẽ chính là lúc dấu chấm hết cho mối quan hệ giữa tôi và ta.

Trước mắt tôi, tác Cố Triết khoác áo cho Bạch Mạt Mạt dịu dàng đến mức khiến người ta phải rùng mình, chắc chắn hai người họ đã lén lút qua lại từ lâu, chỉ là tôi không hay biết mà thôi.

Tôi bước lên một bước, mang theo chút ấm ức:

“Cố Triết, là chính Bạch Mạt Mạt đòi lên biểu diễn tiết mục kết màn. Chuyện ta hỏng cả buổi diễn, tôi còn chưa truy cứu. Vậy mà trai của tôi, lại lập tức đổ lỗi cho tôi mà chẳng phân biệt phải trái?”

Cố Triết hơi khựng lại một chút, ta đang nằm trong lòng mình, hoàn toàn không nhận ra rằng, với tư cách là trai tôi, khoảng cách giữa ta và Bạch Mạt Mạt lúc này đã quá mức thân mật.

Bạch Mạt Mạt khẽ run lên, nắm chặt lấy vạt áo ta, khóc càng lúc càng thảm thiết.

Thấy , Cố Triết càng đau lòng hơn, lý trí gần như biến mất:

“Em biết rõ Mặc Mặc không đủ năng lực, sao còn đồng ý cho ấy lên sân khấu? Chẳng lẽ em hoàn toàn không có lỗi?”

Lời này vừa thốt ra đã khiến mọi người xung quanh cau mày khó hiểu.

“Đây mà cũng là lời con người ra à?”

Một người thân của tôi không nhịn lên tiếng.

Thế Cố Triết vẫn ôm lấy Bạch Mạt Mạt, hai người ngồi đó như lập toàn bộ phần còn lại của thế giới.

Dù có người xung quanh cố an ủi tôi, tôi lại không hề thấy buồn thêm nữa.

Không thể nhịn thêm, tôi thẳng thừng mở miệng:

“Đã như , tôi sẽ không kẻ vỡ đôi uyên ương nữa, chia tay đi.”

Vừa dứt lời, sắc mặt Cố Triết liền trở nên khó coi.

Dù sao hai chúng tôi đã đính hôn, mà chia tay vào thời điểm này thì không hề có lợi gì cho ta.

Huống hồ gì, tôi thấy rõ ràng sự tính toán trong đáy mắt ta.

Anh ta không muốn buông bỏ tôi, bởi vì tôi vừa xinh đẹp, gia thế lại tốt, dẫn đi đâu cũng nở mày nở mặt.

Nhưng ta lại thích Bạch Mạt Mạt, kiểu con yếu đuối như dây leo, luôn biết dựa dẫm vào ta, cực kỳ thỏa mãn tâm lý thích “người hùng” của ta.

Tôi hiểu rất rõ:

Sự do dự của ta không phải vì tôi, mà là vì những gì tôi có thể mang lại cho ta quá hấp dẫn.

Hạt Dẻ Rang Đường

Bạch Mạt Mạt cau mày, ta tất nhiên cũng ra sự lưỡng lự của Cố Triết.

Cô ta bèn khẽ nâng giọng, khóc to hơn một chút, dễ dàng cướp lấy sự ý từ ta.

Cố Triết lập tức cúi đầu, ánh mắt ban nãy còn hướng về phía tôi nay đã chuyển sang người con đang khóc lóc như hoa lê đẫm mưa trong lòng mình.

Cuối cùng, ta vẫn một cách dứt khoát:

“Như muốn.”

Nói xong, ta bế thốc Bạch Mạt Mạt lên, rời đi trong tiếng kinh hô của tất cả mọi người.

Bạch Mạt Mạt còn quay đầu lại, kín đáo nở một nụ đắc ý về phía tôi.

Tôi khoanh tay, lạnh lùng theo bóng lưng họ:

“Cố Triết, tiếc là… đã chọn sai người rồi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...