Tự Tay Xé Xác [...] – Chương 1

1

Vào ngày lễ kỷ niệm thành lập trường.

Bạch Mạt Mạt đề xuất rằng trong tiết mục kết màn cuối cùng, ta sẽ chơi piano.

Vì sự hòa hợp của cả đội và để tiết mục trình diễn một cách hoàn hảo, tôi khuyên ta:

“Hôm nay không chỉ có lãnh đạo nhà trường, mà còn có nhiều các cựu học sinh tới dự, vẫn nên lấy sự ổn định chính.”

Cuối cùng, tiết mục của chúng tôi đã kết thúc một cách hoàn hảo.

Nhưng Bạch Mạt Mạt lại bật khóc ngay tại chỗ:

“Cô chính là như , luôn chèn ép tôi để thể hiện bản thân mình sao?”

“Từ nhỏ đã sinh ra trong gia đình giàu có, chơi đàn piano giỏi như , sự xuất hiện của đã thay thế vị trí đánh đàn của tôi!”

“Lòng tự trọng của những người nghèo như chúng tôi cứ thế mà bị giẫm đạp sao?”

Anh trai tôi bước lên sân khấu từ dưới khán đài, chỉ tay vào tôi mắng:

“Anh không có đứa em nào bắt nạt học ở trường như em cả!”

Ngay cả thanh mai trúc mã của tôi cũng giật lấy micro tuyên bố trước đám đông:

“Chia tay đi!”

Cuối cùng, tôi trở thành ác nữ trong mắt mọi người.

Bị tất cả lập, còn Bạch Mạt Mạt thì giẫm lên tôi để trở thành hot girl mạng nổi tiếng trong vùng.

Cuối cùng, tôi bị một học cực đoan lái xe đ.â.m chết.

Mở mắt ra lần nữa, tôi quay trở về ngày lễ kỷ niệm thành lập trường.

1.

“Lâm Chi, để tôi chơi bản nhạc piano kết màn nhé.”

Tôi quay đầu lại, thấy Bạch Mạt Mạt mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng, mỉm ngọt ngào với tôi.

Dưới ánh đèn sân khấu, tôi rõ trang phục hôm nay của ta:

Tóc búi nhẹ nhàng phía sau đầu, trang điểm tinh tế, hoàn toàn đối lập với tôi, trán đã lấm tấm mồ hôi vì bận rộn.

Để giữ sự hài hòa trên sân khấu, tất cả chúng tôi đều mặc váy dài màu đen giống nhau. Vậy mà ta lại mặc váy trắng, nổi bật đến mức không thể phớt lờ.

Thấy tôi không trả lời, Bạch Mạt Mạt lại tiếp:

“Bản nhạc đó tôi cũng biết chơi mà. Hôm nay tôi xinh như thế này, để tôi lên biểu diễn cuối cùng nhé.”

Ở kiếp trước cũng , ta trước giờ biểu diễn đã tự mình xung phong thay thế tôi chơi bản nhạc kết màn.

Nhưng buổi biểu diễn lần đó vô cùng quan trọng, để chương trình hoàn hảo, tôi chỉ có thể khuyên ta:

“Hôm nay không chỉ có lãnh đạo nhà trường, mà còn rất nhiều các cựu học sinh tới dự, vẫn nên lấy sự ổn định chính.”

Không có bất kỳ sự cố nào, tôi đã biểu diễn bản nhạc piano kết màn một cách hoàn hảo.

Hạt Dẻ Rang Đường

Toàn bộ chương trình cũng hoàn thành đúng như chúng tôi đã tập luyện, không có chút sơ suất nào.

Mọi thứ đều diễn ra đúng như tôi dự đoán, cho đến lúc kết thúc chương trình, Bạch Mạt Mạt lại bất ngờ lao lên sân khấu.

Cô ta với vẻ mặt đáng thương, bật khóc nức nở buộc tội:

“Lâm Chi, vì muốn nổi bật mà đến mức này sao? Tại sao lại phải chèn ép tôi để thể hiện bản thân chứ?”

Vẻ ngoài mong manh trong chiếc váy trắng mỏng manh, nước mắt lưng tròng:

“Tôi biết từ nhỏ đã sinh ra trong gia đình giàu có, chơi đàn piano rất giỏi, tôi cũng muốn có một cơ hội. Tại sao lại cướp mất vị trí người chơi đàn của tôi?”

Dưới khán đài lập tức xôn xao.

Bạch Mạt Mạt ôm ngực, khóc không ra hơi:

“Lòng tự trọng của những người nghèo như bọn tôi, lại bị giẫm đạp như thế sao?”

Đối mặt với lời cáo buộc vô căn cứ ấy, tôi sững người.

Nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.

Dưới sân khấu, mọi người bắt đầu thì thầm bàn tán, chỉ trỏ về phía tôi…

Thân thể và tinh thần vốn đã mệt mỏi, đến khoảnh khắc này hoàn toàn sụp đổ.

Tôi muốn mở miệng giải thích, thì trai đã bước lên sân khấu, cầm lấy micro.

Tôi cứ ngỡ ta sẽ đứng ra bênh vực mình, trong lòng đầy hy vọng về phía ta.

Nhưng lại phát hiện giọng ta lạnh lùng như băng:

“Anh không có đứa em nào đi bắt nạt học ở trường như em cả!”

[ – .]

Tôi không thể hiểu nổi, vì sao người trai trước nay luôn dịu dàng với tôi…

Lại có thể đối xử với tôi như .

2.

Còn chưa kịp mở miệng giải thích, Cố Triết đã xông lên sân khấu.

Nhìn thấy ta, nước mắt tôi lập tức tuôn rơi, ta là thanh mai trúc mã của tôi, cũng là chỗ dựa vững chắc nhất đời tôi.

Tôi vừa định chạy đến, thì ta lại lướt thẳng qua tôi, chạy đến chỗ Bạch Mạt Mạt, cởi áo khoác cho ta.

Đôi mắt dịu dàng ngày thường của ta lúc này chỉ còn lại đầy rẫy thù hận.

Anh ta hung hăng trừng mắt tôi, giật lấy micro từ tay trai tôi:

“Chia tay đi.”

Tôi như rơi vào hầm băng.

Âm thanh bàn tán dưới sân khấu ngày càng lớn.

Hai người mà tôi tin tưởng nhất, lại vào đúng lúc quan trọng nhất, đồng loạt đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi.

Tôi có miệng mà không thể biện minh, đầu óc choáng váng như bị sét đánh, lảo đảo rời khỏi sân khấu.

Hành của họ chẳng khác nào tự tay đóng đinh lên cái gọi là “tội lỗi” của tôi.

Từ đó, trong khuôn viên trường, mỗi khi có học thấy tôi, họ đều buông lời nhục mạ không hề kiêng nể.

Về sau, dưới sự dẫn dắt có chủ đích của Bạch Mạt Mạt, còn có người bắt đầu ném giấy vo tròn vào tôi, hoặc viết hai chữ “Ác nữ” thật to ngay trên sách vở của tôi.

Chuyện này càng lan càng rộng, càng lúc càng quá quắt.

Cuối cùng, đến cả người ngoài trường cũng biết đến cái tên tôi.

Khi đi ngoài phố, tôi cũng bị người ta chỉ trỏ, bàn tán, tôi trở thành cái gai trong mắt tất cả mọi người.

Gần như sụp đổ, tôi quyết định tạm nghỉ học để về nhà.

Nhưng ngay trên đường, tôi lại bị một học cực đoan lái xe đ.â.m chết.

Cơn đau dữ dội còn chưa tan biến, thì thân thể tôi đã bị oán hận và uất ức nuốt trọn.

Mở mắt lần nữa.

Trước mặt tôi, Bạch Mạt Mạt đang tôi với ánh mắt đầy ác ý:

“Lâm Chi, bị say nắng rồi sao? Thế thì tốt quá, đừng để lỡ mất cơ hội, để tôi chơi thay nhé.”

Tôi gần như muốn lao tới mà xé xác ta ra từng mảnh.

Nhưng tôi đè nén cơn phẫn nộ điên cuồng, nở một nụ ta gật đầu:

“Được thôi, để lên biểu diễn nhé.”

Bạch Mạt Mạt mừng như phát cuồng, tràn đầy háo hức, đắm chìm trong niềm vui của riêng mình, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kỳ lạ từ những người xung quanh.

Các học quanh đó đều dùng ánh mắt khó hiểu ta.

Bởi vì ta thật sự quá chói mắt.

Một người cùng nhóm lo lắng tôi:

“Cho ta lên thật sự ổn chứ?”

Tôi mỉm nhẹ:

“Đã thì hãy tin vào sự tự tin của ta đi.”

…Hỏi thừa. Để ta lên thì mới có “chuyện lớn” xảy ra .

Và tôi cũng rất muốn xem thử:

Ở kiếp này, khi Bạch Mạt Mạt hỏng mọi thứ bằng chính đôi tay của mình, thì trai tôi và vị hôn phu của tôi, liệu còn có thể đứng ra che chở cho ta như kiếp trước không?

Người ấy lo lắng gật đầu, tôi bèn nở nụ trấn an ấy.

Dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ, phần trình diễn của chúng tôi hoàn mỹ không chê vào đâu , khán giả bên dưới không ngớt tiếng vỗ tay tán thưởng.

Ánh đèn sân khấu dần dịu lại.

Bạch Mạt Mạt trong chiếc váy trắng bước ra từ bóng tối, ánh sáng trắng chiếu rọi lên người ta, tạo nên một khung cảnh vô cùng lộng lẫy.

Mọi người nín thở chờ đợi tiết mục của ta.

Cô ta cúi chào khán giả, nhẹ nhàng nâng váy ngồi xuống trước cây đàn piano, ngón tay lướt trên phím đàn, một bản nhạc du dương, lãng mạn vang lên từ đầu ngón tay.

Nhưng đúng lúc mọi người đang đắm chìm trong âm nhạc.

Một vài nốt nhạc lạc quẻ đột nhiên chen ngang.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...