14.
Thì ra phu nhân của Huyện thái gia hay ghen, lại không sinh con trai, chỉ có một mụn con .
Phùng Xuân Hoa này bị bán cho bọn buôn người, sau đó bị bán vào nhà Tri huyện nha hoàn, bị Tri huyện háo sắc kia để mắt. Hơn nữa gần đây còn mang thai.
Đệ đệ nàng ta thương đã chết, Phùng Xuân Hoa rất tức giận. Nhưng hiện tại nàng ta phải lấy việc dưỡng thai trọng, nhỡ đâu sinh con trai thì sao? Vậy chẳng phải là đứng vững gót chân rồi sao.
Còn về phần người tỷ tỷ như ta bị bán đi cũng có tác dụng.
Quả nhiên, không bao lâu sau, có người đến thôn Quách gia, là cha mẹ ruột của ta, biết hiện tại ta không có nơi nương tựa, hy vọng ta về nhà, sẽ tìm cho ta một người để cưới gả.
May mắn là ta đã đổi tên của mình. Từ là họ của Huệ Nương, Tân là cái mới của bản thân, Vũ là chữ vũ trong Hạng Vũ. Ta đã vô số lần cầu nguyện có sức mạnh như Hạng Vũ để không bị người khác ức hiếp.
Ta cũng không với thôn trưởng là ta đã đi đâu, chỉ nếu có người đến tìm ta, cứ bảo Quách Nam Thụy đã bán ta đi rồi.
Đúng , sau khi Quách Nam Thụy thả ra thì bị dân làng khinh bỉ, hắn chẳng biết gì cả nên quyết định rời khỏi nơi này, muốn đến một nơi không ai biết đến hắn.
Chẳng qua Phùng gia không thể bỏ qua cho hắn, hắn đi đâu cũng có người tung tin về hắn khiến cho việc hắn giúp người ta viết thư, đến nhà thầy dạy vỡ lòng đều bị đám.
Biết mình không thể ở lại huyện này, Quách Nam Thụy lẳng lặng rời đi. Có thể thấy hai người kia của Phùng gia thật sự hận thấu xương đối với kẻ quyến rũ con trai mình học đòi thói hư tật xấu này
Tìm mấy lần không thấy ta, Phùng Xuân Hoa cũng ngoan ngoãn ở nhà chờ đợi, không phái người đi tìm ta nữa. Chỉ là ta biết, chỉ cần hai người kia của Phùng gia còn sống, ta vẫn có thể bị bán đi lần thứ hai, lần thứ ba…
Dã nam nhân không nhắc lại chuyện thành thân, ta cũng chẳng rảnh mà quản hắn.
Huệ Nương ta đưa đến tú trang học nghề, miệng lưỡi nàng ngọt xớt, chắc là có thể học bản lĩnh thật sự.
Trước kia ta bán đậu phụ thường xuyên đi khắp các nhà cùng các thôn, người nào thích ăn gì, người trong thôn nào thích mặc gì, nhà ai có đặc sản vùng núi, nhà ai có hải sản ta đều biết rõ mồn một.
Mỗi ngày ta kéo về mấy lô hàng tồn kho bán không từ các cửa hàng vải trong huyện thành, sau đó mang về thôn bán. Lúc về lại mang theo chút gà vịt rau tươi, kiếm còn nhiều hơn bán đậu phụ. Lại còn nhàn hạ nữa.
Chẳng bao lâu sau, khắp các đường lớn ngõ nhỏ trong huyện thành, các nhà giàu có, đều có người mà ta quen. Ta bắt đầu bắt tay đối phó với người nhà họ Phùng.
Ta rất giỏi lén lút giở trò.
Từ sau khi con trai chết, lão Phùng đều thích uống rượu, uống rượu vào lại thích khoác lác. Thế là chuyện ông ta con mình sắp sinh con cho Huyện thái gia, sau này chính thất phu nhân truyền ra ngoài.
Phu nhân Tri huyện vốn không phải là người rộng lượng, nghe giận tím mặt không phát tác. Chỉ là đợi đến khi Phùng Xuân Hoa sinh con, vừa khéo trong nhà không có người hầu, không tìm bà đỡ mà thôi.
Con trai thì sinh ra Phùng Xuân Hoa cũng chết. Quả nhiên lén lút giở trò càng hợp với ta. Động đến đao thật s.ú.n.g thật ta vẫn còn hơi sợ.
[ – .]
Phùng gia chỉ còn lại cha mẹ đẻ của ta. Vốn ta còn định tìm người đuổi lão Phùng về quê nhà bọn họ, dù sao cũng là chạy nạn đến đây. Không ngờ ta phát hiện có người dẫn ông ta đi đánh bạc.
15.
Thế là ta thu tay lại.
Tú trang nhà ta khai trương, nghe lão Phùng vì nợ nần cờ b.ạ.c mà bị ép đến mức phải bán vợ, bản thân còn bị người ta c.h.é.m đứt tay.
Ta đoán là thủ đoạn của phu nhân Tri huyện, dù sao bà ta là người không muốn con mình sau này có mối thân thích này nhất.
Huệ Nương học thành trở về, ta lấy số tiền mình kiếm mở một tú trang.
Một ngày, ta thấy dã nam nhân dẫn theo một nữ tử trẻ tuổi đến xem tú trang nhà ta, nàng ngẩng đầu thấy tú trang nhà ta treo ba bộ váy giống hệt nhau, hỏi ta sao váy lại giống nhau như , mua một bộ hết bao nhiêu tiền?
“Cô nương, ba bộ y phục này phải bán cùng nhau. Nài xem đi, buổi sáng mặc bộ thêu nụ hải đường, buổi trưa đổi sang bộ hải đường nở rộ, buổi tối lại có thể mặc bộ hải đường đã tàn. Cho nên, ba bộ này phải mua chung, nếu ngài muốn mua thì mua cả ba bộ.” Nói xong, ta còn nháy mắt với người kia.
Dã nam nhân kia thấy ta thì mắt sáng lên: “Ta không ngờ lại là nàng, thật là sáng tạo khác người. Ai cũng tú trang này tốt, biểu muội này của ta sắp xuất giá, ta lại di mẫu di phụ nuôi lớn, áo cưới ta không lo , ba bộ này ta muốn đặt cho biểu muội.” Vừa vừa định móc tiền ra.
Hóa ra là biểu muội.
Trái tim đang treo lơ lửng của ta bỗng chốc hạ xuống.
Lúc trả tiền, đột nhiên hắn nhỏ giọng hẹn ta tối ra bờ sông đi dạo, ta từ chối. Bờ sông, ta không dám đi.
“Đi ăn chút gì đi, bờ sông lạnh lắm.” Nghe ta , hắn mới buông tay ta ra.
Buổi tối, sau khi tú trang đóng cửa, ta và hắn mỗi người ăn một xâu thịt dê nướng ngấu nghiến, lúc này ta mới biết hắn đã biết thân thế của ta.
“Chuyện lão Phùng đi đánh bạc là do ngươi ?” Ta hỏi hắn.
“Đâu có, ai lại dẫn nhạc phụ mình đi đánh bạc, thế thì ra thể thống gì. Ta chỉ có một tiểu huynh đệ đánh bạc kiếm chút tiền, bị ông ấy thấy, nhất quyết đòi tiểu huynh đệ kia dẫn đi mở mang kiến thức.” Hắn ăn đến mồm miệng bóng nhẫy.
Phải rằng, nam nhân có diện mạo đẹp đẽ, ăn uống cũng đẹp mắt.
“Sau đó ông ấy liền đi vào con đường không lối về.” Dã nam nhân này cũng chẳng phải người đứng đắn gì, vừa khéo hợp với ta.
Hắn hì hì: “Ta biết nàng sợ điều gì. Năm xưa tỷ tỷ ta bị cha mẹ bán vào kỹ viện, nếu không nhờ di mẫu thu nhận, cho ta miếng cơm manh áo, ta cũng bị bán từ lâu rồi. Ta từng tận tai nghe phụ thân ta , với tướng mạo này của ta, có khối Nam Phong quán thèm thuồng.”
Đều là kẻ cùng cảnh ngộ, nhau một cái, hai ta cụng xâu thịt nướng, ăn lấy ăn để.
Vốn dĩ ta chỉ ham sắc đẹp của hắn, giờ bỗng thấy người cũng thật đáng . Ta biết không xong rồi, có lẽ sau này ta thật sự sẽ thành thân với hắn.
Bạn thấy sao?