Từ Tân Vũ – Chương 7

7

Thím trưởng thôn dẫn theo rất nhiều người lập tức vây lấy ta. Trưởng thôn lặng lẽ dẫn người mở từ đường, muốn trừ Quách Nam Thụy ra khỏi tộc.

Trong mắt trưởng thôn và những người khác, tuy rằng người chứng là Phùng công tử không cẩn thận c.h.ế.t đuối, trong lòng ai mà không nghi ngờ là Quách Nam Thụy vì bị đuổi học mà tức giận, g.i.ế.c c.h.ế.t nhân?

Cho dù hắn không thừa nhận, bộ dạng nhà họ Phùng cũng không giống như sẽ từ bỏ truy cứu, không bằng sớm mở từ đường, trừ hắn ra khỏi tộc cho xong.

“Thu Đường à, ngươi rằng Thụy lang kia thật sự ở cùng với nam nhân sao? Hai người các ngươi ở nhà đều là nam quả nữ, mỗi người ngủ một phòng riêng à?” Có bà thím thích buôn chuyện lập tức hỏi ta.

“Thím, ta là người đứng đắn.” Ta ấm ức.

Ta không đứng đắn chỉ với một người.

Đối với Quách Nam Thụy, từ khi nghe hắn và bà lão bắt đầu tính kế, ngày đó ta đã không còn bất kỳ ảo tưởng nào nữa.

“Đúng đúng đúng, Thu Đường của chúng ta là nương tháo vát nhất, đứng đắn nhất mà ta từng thấy, vừa hay, nhà mẹ đẻ ta có một đứa cháu trai vẫn chưa thành thân, dáng người cao lớn lại chăm chỉ, Thu Đường, Thụy lang này không nhất định có thể trở về, ngươi phải tính toán cho bản thân mình rồi.”

“Còn nhà ta nữa, đệ đẹ bên nhà mẹ đẻ ta cũng chưa thành thân.”

“Ca ca ta cũng chưa thành thân, Thu Đường thử ca ca ta đi.”

Ta giao ruộng đất cho trưởng thôn, nhờ ông bán giúp, rằng ta muốn dùng bạc lo liệu cho Thụy lang, dù sao thì mẹ hắn cũng đã mua ta về. Trưởng thôn cũng dễ chuyện, rất nhanh đã bán mấy mẫu ruộng.

Ta cầm bạc đi tìm Huệ Nương, bảo nàng cất bạc đi, ta đến nhà lao thăm Quách Nam Thụy. Người chứng Phùng Ngọc An bị c.h.ế.t đuối, Quách Nam Thụy lúc rời đi hắn vẫn còn khỏe mạnh. Lời khai của ta ngày hôm đó cũng chứng minh Quách Nam Thụy không biết Phùng Ngọc An đã chết.

Mặc dù Phùng Xuân Hoa vẫn còn ầm ĩ Quách Nam Thụy hẳn là sẽ sớm thả ra.

Khi ta gặp hắn, mặt hắn đầy râu ria, tiều tụy vô cùng, thấy ta hắn rất phẫn nộ mà trừng mắt: “Thu Đường, vì sao ngày đó ngươi mở cửa cho ta chậm như ?”

“Ta nhớ ra rồi, ngày hôm đó trong hậu viện không có bao nhiêu đậu, có phải ngươi đã g.i.ế.c Tiểu An không?”

Quả không hổ là người đọc sách, nghĩ đúng trọng tâm rồi.

“Thụy lang, ngươi điên rồi à? Nếu ta dám g.i.ế.c người, chẳng phải đã sớm bỏ trốn khỏi nhà ngươi rồi sao? Hơn nữa, sao ta có thể chạy ra bờ sông lúc nửa đêm .” Ta lấy ra một bát rau cùng một bát cơm cho hắn.

“Chẳng lẽ thật sự là Tiểu An tự mình rơi xuống sông?”

“Việc này có khả năng mà, không phải nghe trưởng thôn còn nhị hắc gia đi câu cá, quá buồn ngủ nên không cẩn thận rơi xuống sông sao.”

Ta tùy tiện đưa cơm cho hắn.

“Đúng rồi, ruộng trong nhà ta đều bán hết rồi, lo liệu quan hệ cho ngươi rồi, Thụy lang, sau này ngươi ra ngoài chỉ còn lại căn nhà, phải tự lực cánh sinh.” Ta cho hắn hung tin, ai ngờ hắn căn bản không để ý.

13.

[ – .]

“Ngươi là nô tỳ nhà ta, ngươi vẫn phải nuôi ta như trước kia, nếu không ta sẽ bán ngươi vào thanh lâu.” Hắn lạnh.

Ta vốn tưởng rằng hắn sẽ có lương tâm hơn bà lão, bây giờ xem ra ta lầm rồi. Quả không hổ là con trai của bà lão, độc ác y như bà ta .

“Nhưng mà mẹ ngươi không cho ta nhập hộ khẩu, bà ta tiếc hai lượng bạc kia, cho nên ta tự mình nhập hộ khẩu rồi, à, đúng rồi, còn có một tin tức quên cho ngươi biết, ngươi bị khai trừ khỏi tộc rồi.”

Ta mỉm .

“Chuyện ngươi và nam nhân kia, cả thôn đều biết, mấy thôn lân cận cũng biết ngươi dựa vào bán thân để đi học. Thôn trưởng chê ngươi mất thể diện, mở từ đường, trực tiếp xóa tên khỏi tộc, dù ngươi đi đâu cũng không có chỗ dung thân.”

“Đương nhiên, nếu mặt ngươi đủ dày, ngươi vẫn có thể ở lại nhà, không ai kiếm tiền nuôi ngươi đâu, phải tự lực cánh sinh thôi.”

Nhìn toàn thân hắn run rẩy, ôm đầu ngồi xổm xuống, ta thỏa mãn, chuyến này không uổng công.

Hắn không vui, thì ta vui rồi.

Dã nam nhân bên ngoài giả vờ ho khan một tiếng, ta đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Ai ngờ Quách Nam Thụy túm lấy tay áo ta: “Thu Đường, ta cưới nàng, đợi ta ra ngoài rồi sẽ cưới nàng, nàng theo ta đi.”

“Thôi đi, tiểu An của ngươi đêm nào cũng tìm ngươi, ta sợ lắm, ta vẫn là tìm người bình thường đi.”

Mẹ con nhà này không có cái xấu nhất, chỉ có cái xấu hơn. Không một ai tốt đẹp. Nếu tính cách ta yếu đuối một chút, nghe theo lời ma quỷ của bà lão kia, sau này phải bận rộn cả đời vì hai người này rồi.

May mắn ta tham tiền háo sắc, dã nam nhân này công khai sánh vai ta đi trên đường, bỗng thấy may mắn ta không phải kẻ mềm lòng.

“Hai ngày nữa xử lý xong chuyện này, ta tìm người đến nhà cầu thân, nàng không cần lo không có chỗ đi.”

“Ta là kẻ đơn lẻ bóng, nàng thành thân với ta, ta sẽ đưa hết bổng lộc cho nàng, còn nếu nàng mang theo muội muội ta cũng không ngại.”

Ừm? Là ý gì đây?

“Thôi, hiện tại ta chưa có ý định thành thân, ta cũng không phải không có chỗ đi.”

Ta cho hắn biết chuyện ta và Huệ Nương định cư, lại hỏi rõ Quách Nam Thụy quả thật không liên quan đến cái c.h.ế.t của Phùng Ngọc An, biết mấy ngày nữa hắn sẽ thả ra.

“Phùng gia sẽ không bỏ qua cho hắn đâu.” Dã nam nhân tưởng ta sợ Quách Nam Thụy nên lập tức an ủi ta.

Ta không sợ Quách Nam Thụy, chỉ với danh tiếng hiện tại của hắn, đừng Phùng gia không bỏ qua cho hắn, người trong thôn cũng không thể bỏ qua cho hắn.

Sau này hắn muốn sống tốt, e là không thể nữa rồi.

Điều ta lo lắng là Phùng gia. Phùng Xuân Hoa biết ta tên Thu Đường, hơn nữa lúc ta bị bán đi nàng ta cũng đã gần mười tuổi rồi. Chắc là nàng đã nhận ra ta rồi.

“Ngươi kể cho ta nghe về tiểu thiếp của Huyện thái gia đi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...