Từ Tân Vũ – Chương 6

6

10.

Cả ngày trời chẳng thiết ăn uống, Quách Nam Thụy suy yếu vô cùng.

“Cái gì mà người chết?” Hắn hỏi một cách yếu ớt, sắc mặt tái nhợt.

“Không biết, nghe là có người c.h.ế.t đuối.” Ta không mấy để ý mà với hắn, lại phát hiện hắn vô cùng chấn , đồng tử phóng đại.

“Chết đuối?”

“Ừ, Thụy Lang, huynh có khi nào là cái người hôm qua đến tìm huynh không?” Ta giả vờ như chợt nhận ra, tỏ vẻ kinh hãi.

Quách Nam Thụy sợ đến nỗi chiếc khăn tay lau mặt cũng rơi xuống, run rẩy lăn từ trên giường xuống đất.

Đêm đó ta ngủ rất say, Quách Nam Thụy không biết có ngủ không. Sáng sớm hắn, hai mắt thâm quầng, tuy trong lòng ta rất sảng khoái không hé răng, tiếp tục xay đậu, định mang đi bán.

Trên đường bán đậu, ta nhiệt chào hỏi các thím, các mợ ở miếu thôn, trò chuyện với họ, mới biết chiều hôm qua vớt một cái xác trông cũng không tệ lắm. Sau đó có quan sai đến mang xác đi rồi.

Đợi ta gánh gánh hàng về nhà, lại phát hiện tên dã nam nhân kia dẫn theo một đám quan sai ở trong nhà ta, cửa lớn mở toang, hàng xóm láng giềng đều xúm lại.

“Thu Đường, lại đây.” Thím thôn trưởng nhỏ giọng gọi ta, ta đặt gánh xuống đi tới.

“Quan sai người c.h.ế.t kia là đến tìm Thụy Lang nhà ngươi, người mất tích ba ngày rồi, hôm qua mới phát hiện đã c.h.ế.t đuối.” Thím nhỏ giọng tám chuyện với ta.

Ta liếc mắt vào nhà, Quách Nam Thụy đã run như cầy sấy.

“Thím, ta về xem sao.” Ta nhấc gánh lên đi về.

Tên dã nam nhân kia vẫn còn ở đó, ta không thể giả vờ như không liên quan . Quả nhiên, thấy ta đi vào, hắn tiến lên hỏi ta. Khẽ khàng đưa tay lên che miệng ho một tiếng, vẻ mặt hắn nghiêm túc ta: 

“Ngươi là Thu Đường? Ngươi và Quách Nam Thụy có quan hệ gì? Hắn về từ khi nào?”

Quan hệ của ta và Quách Nam Thụy chẳng phải đã với hắn rồi sao.

“Hai ngày trước vào buổi sáng, trời còn chưa sáng hẳn, khoảng giờ Mão một khắc, lúc đó ta vừa xay xong đậu, ra mở cửa cho hắn.” Ta cũng nghiêm túc trả lời.

“Ngươi có biết Phùng công tử Phùng Ngọc An không? Hắn và Quách Nam Thụy có quan hệ gì?” Tiếp tục giả bộ nghiêm chỉnh.

“Không biết, Thụy Lang, chẳng phải Thụy ca học muốn đến tìm huynh ấy, bảo ta ra đầu thôn chờ, ta chờ cả buổi chiều cũng không thấy ai.” Ta nghiêm túc trả lời, có lẽ là do tên dã nam nhân kia đẹp trai quá.

Ta có chút xao không yên.

“Ta có thể chứng minh, hôm đó ta dậy sớm, còn nghe thấy Quách Nam Thụy mắng Thu Đường sao không mở cửa nhanh lên, Thu Đường mình đang ở hậu viện xay đậu.” Thím hàng xóm phía tây cũng rất chủ cung cấp manh mối.

“Quách Nam Thụy, có người thấy ngươi cùng nhau ra khỏi thành cùng Phùng công tử, phu xe cũng chứng minh các ngươi cùng nhau về thôn Quách Gia, sao khi về đến nhà lại chỉ có một mình ngươi, có phải ngươi g.i.ế.c Phùng công tử để mưu tài mệnh không?” Dã nam nhân nghiêm trang vu hãm Quách Nam Thụy.

“Không có, ta không có.” Hắn tiếp tục run rẩy.

[ – .]

“Có thể cho ta hắn một lần không?” Quách Nam Thụy đối với Phùng Ngọc An còn rất si .

Có một sai dịch chạy chậm tới, ghé vào tai dã nam nhân nhỏ gì đó.

Ánh mắt dã nam nhân Quách Nam Thụy tràn đầy khinh bỉ, đối với ta lại có thêm vài phần đồng .

11.

“Các ngươi dẫn hắn đi trước, ta còn có chút chuyện muốn dặn dò Thu Đường nương.” Hắn phân phó hai tên nha dịch tiến lên đẩy Quách Nam Thụy đi về phía trước.

Không ngờ Quách Nam Thụy lại khóc: “Tiểu An! Tiểu An! Đừng sợ, ta sẽ đi theo ngươi!”

Đây lại còn là một kẻ si .

Hàng xóm láng giềng lập tức xôn xao, càng bùng nổ hơn là Phùng Xuân Hoa lại dẫn theo hai người nhà họ Phùng tới. Vừa tới đã cho Quách Nam Thụy hai bạt tai!

“Ngươi là cái đồ đáng chết, dụ dỗ đệ đệ ta chưa đủ, còn c.h.ế.t nó! Ta muốn ngươi phải chết!” 

Phùng Xuân Hoa để tâm đến người đệ đệ này như sao?

Lời mà dã nam nhân muốn cũng nuốt trở về, thấy bộ dạng ta hóng hớt, liền bảo ta đứng sau lưng hắn: “Đừng tiến lên, nghe Huyện thái gia dạo này rất cưng chiều nàng ta, không chừng nàng ta sẽ giận chó đánh mèo đấy.”

“Mấy ngày nay bận rộn, mấy hôm nữa ta sẽ đến tìm ngươi.”

Nói xong liền tiến lên ngăn cản. Ta Phùng Xuân Hoa thật sự khác hẳn với trước kia, mặc vàng đeo bạc, ngay cả cặp cha mẹ kia của ta cũng giống như lão gia phu nhân nhà giàu. Hoàn toàn không phải kiểu người mấy năm trước chạy nạn, cần bán con để đổi lấy chút đồ ăn.

“Thu Đường, cứu ta!” 

Đúng lúc này Quách Nam Thụy lại nhớ tới ta. Còn gọi cả tên ta. Cả nhà ba người bọn họ lập tức quay đầu ta.

“Nhìn cái gì mà , nữa móc mắt ra đấy.” Ta thật sự chán ghét người trong nhà này, may mà Phùng Ngọc An c.h.ế.t rồi.

“Ngươi là Thu Đường? Đồ tiện nhân, có phải ngươi xúi giục nam nhân này đi quyến rũ Tiểu An nhà ta không?” Cha Phùng bước nhanh lên phía trước, chuẩn bị ra tay với ta.

12.

Ta hận c.h.ế.t Quách Nam Thụy rồi.

“Đúng, chính là Quách Nam Thụy quyến rũ con trai ông, đưa con trai ông đến thôn này, hắn ta thì lén lút chạy về nhà rồi, có bản lĩnh thì đánh hắn ta đi, tìm ta gì, ta chỉ là một nha đầu đáng giá hai mươi cân gạo mua về.” Ta rút đòn gánh ra, vừa vung loạn vào người cha Phùng, vừa tiếp tục bêu xấu danh tiếng của bọn họ.

“Sắp đến rằm tháng Bảy rồi, đốt vàng mã nhớ với tổ tông một tiếng, nhà các người có thể tuyệt tự rồi đấy.” 

Ta vạch trần không hề nể nang khiến cho tất cả những người đến hóng hớt trong thôn đều thỏa mãn.

Có lẽ Phùng Xuân Hoa kiêng dè mặt mũi của Huyện thái gia, thấy ta ngang ngược như cũng không nhận ra ta là tỷ tỷ của nàng. Dù sao so với nàng sống an nhàn sung sướng, ta đây sống những ngày dãi nắng dầm mưa.

Dã nam nhân cũng một hồi ta cầm đòn gánh đánh người, sau đó dẫn theo quan sai rời đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...