Từ Tân Vũ – Chương 4

4

6.

Tình nhân đột nhiên biến mất khiến hắn sợ hãi, buổi chiều hắn vẫn lo liệu chuyện bán đất khiến thôn trưởng vội vã chạy đến nhà họ Quách.

“Thụy lang, rốt cuộc ngươi muốn gì? Bây giờ ngươi đã là đồng sinh rồi, cố gắng một chút, năm nay có thể đỗ tú tài, sau này ruộng đất của dân làng có thể treo dưới danh nghĩa của ngươi, bớt phải nộp lương thực, bây giờ ngươi muốn hủy hoại cả căn cơ của mình sao?”

Thôn trưởng sốt ruột, cả thôn không có lấy một tú tài nào, mỗi năm nộp lương thực đều đau lòng không thôi.

Mẹ của Quách Nam Thụy khó tính như , ngược đãi con dâu nuôi từ bé, coi thường hàng xóm, mọi người vẫn nhẫn nhịn, chẳng phải là vì sau này Quách Nam Thụy có thể thi đỗ tú tài khiến mọi người đều thơm lây hay sao.

Không ngờ hắn lại như , thôn trưởng sốt ruột lắm rồi.

“Năm nay thi phủ, các cùng trường đều định biếu xén một chút, cũng không thể tay không đến thăm, chẳng phải ta không có mẹ lo liệu, trong tay không có bạc sao?” 

Ý của Quách Nam Thụy là ta kiếm ít quá à?

“Ta bảo người trong thôn góp một ít giúp ngươi, đừng bán đất, đó là căn cơ của ngươi.” Thôn trưởng không hiểu, cũng cảm thấy bán đất là không đúng.

“Thúc à, thúc cũng biết đấy, nếu có thể thi đỗ tú tài, ta còn thiếu ruộng đất sao? Bán thì bán thôi, để Thu Đường chuyên tâm xay đậu phụ kiếm tiền, không cần phải xuống ruộng nữa, đỡ cho người ta nhà ta hà khắc.” Lý do này đối với ta mà thì quá rồi đấy.

Nhìn vẻ mặt Quách Nam Thụy như đã hạ quyết tâm, thôn trưởng cũng không khuyên can nữa. Bán ruộng đất không phải cứ giao tiền là xong, cần phải cầm khế đất để thôn trưởng dẫn đến nha môn ở huyện đóng dấu.

Quách Nam Thụy sốt ruột không thôi, ăn cơm tối xong, hắn không ngừng ngẩng đầu về phía cửa.

“Thu Đường, buổi chiều ngươi ở đầu thôn canh chừng, có thấy học của ta đến tìm ta không? Chính là một công tử mặc áo xanh?”

“Không có, buổi chiều đầu thôn căn bản không có người ngoài nào đến, Thụy lang đã hẹn với học rồi sao?” Ta ngẩng đầu hỏi lại hắn.

Nói thật, hồi đó ta nhịn lâu như , hoàn toàn là vì tướng mạo của Quách Nam Thụy cũng không tệ lắm.

Ta và các nương trong thôn không giống nhau. Trong mắt ta, ở với ai cũng có khác biệt, ta chỉ thích người nào đó đẹp một chút. Cho nên xuống ruộng việc, giúp hắn chăm sóc mẹ chồng, bán đậu phụ kiếm tiền, những chuyện này đối với ta đều không tính là gì.

Cuối cùng ta định gả cho hắn, cũng không phải vì sau này nương tử của tú tài gì cả. Đơn thuần chỉ là hảo sắc mà thôi.

Hiện tại, tên dã nam nhân của ta cũng rất tuấn tú, gặp trên đường bán đậu phụ, thấy ta cho Huệ Nương đậu phụ khô rồi mới quen biết.

Sau đó hắn lại cảm thấy nhét Huệ Nương cho ta không tốt. Thế là lấy cớ có đồ đưa cho Huệ Nương, đến tiệm đậu phụ mua đậu, hẹn ta tối đến rừng cây nhỏ.

Kỳ thật chẳng gì cả. Tên nam nhân thú vị này, hắn thích ta lanh lợi, đanh đá, ta ta thích hắn tuấn lại hào phóng.

Hai người bị muỗi đốt lúc nửa đêm, hắn đi rồi, ta gặp Quách Nam Thụy cùng nam nhân khác dây dưa.

Tối nay ta mặt Quách Nam Thụy, đột nhiên nhớ tới gương mặt của nam nhân này.

“… Ngươi nghe thấy không?”

“A, Thụy lang, huynh ?”

Vừa rồi ta không nghe, đang nghĩ đến người khác.

“Lát nữa chúng ta đi tìm ở bờ sông xem, học của ta là người rất giữ chữ tín, chắc chắn hắn sẽ đến tìm ta, chúng ta đã hẹn trước rồi.” Hắn những lời này mà nghiến răng nghiến lợi.

“Được, , , còn không phải là tìm nam nhân sao, ta đi cùng huynh.”

[ – .]

7.

Ăn cơm xong, hai ta đang định ra cửa thì vợ thôn trưởng đến. Quách Nam Thụy căn bản không thèm để ý, vội vã đi ra ngoài.

“Thụy lang đây là đi đâu mà vội thế?”

“Nói là muốn gặp học, không biết có chuyện gì, thím, thím đến có chuyện gì sao?” Ta đoán gì rồi.

Chỉ thấy thím ấy lấy ra hai mươi lượng bạc.

“Thu Đường, công văn và số bạc này lát nữa ngươi giao cho Thụy lang, cứ thúc chỉ kiếm bấy nhiêu, đợi hắn thi đỗ tú tài, để hắn mua lại đất với giá gốc cũng , bớt thu chút lương thực cũng .” 

Vợ thôn trưởng cũng không lo Quách Nam Thụy sẽ quỵt nợ, dù sao đổi khế đất cũng cần có thôn trưởng đi cùng. Hơn nữa người đọc sách, danh tiếng lại càng quan trọng hơn.

Đặt số bạc ấy xuống, thím liền muốn đi, ta chỉ có thể tiễn thím ấy, cầm đậu phụ còn lại buổi sáng nhét vào tay thím.

Ra khỏi cửa, vợ thôn trưởng vỗ vỗ tay ta: “Thu Đường, ngươi cũng phải tính toán cho bản thân mình, lúc trước Quách lão bà tử mua ngươi về, vì tiết kiệm tiền nên bà ta không đi báo hộ tịch cho ngươi, cho nên ngươi không phải là nô tỳ nhà họ, cũng không phải người nhà bọn họ, ngươi biết không?”

!!!

Tin tức này khiến ta chấn rất lâu. Ta vẫn luôn cho rằng bà lão kia cho ta nhập hộ là nô tỳ, dù sao ngày nào bà ấy cũng là mua ta về. Theo tính âm độc của bà ấy, chắc chắn sẽ cho ta nhập hộ, viết khế ước bán thân.

Không ngờ ta lại còn có cơ hội trở mình. Sớm biết thế, ta đã cao chạy xa bay rồi. Nhưng bây giờ cũng không muộn.

Ta không gì, chỉ vội vàng quỳ xuống, thành tâm thành ý dập đầu với vợ thôn trưởng một cái.

“Mau đứng dậy, mau đứng dậy, cái gì thế này? Lúc trước chúng ta đều thấy Thụy Lang là người đọc sách, không ngờ bây giờ đứa trẻ này trông không đáng tin cậy chút nào. Thúc ngươi còn ngươi là người tốt, bảo ta lén với ngươi một câu, hãy tìm đường lui cho mình, đừng nghĩ đến chuyện gả cho hắn, đám người đọc sách chẳng mấy ai có nghĩa đâu.”

Vợ thôn trưởng xong câu đó liền nhanh chân rời đi.

Hiện tại ta còn chưa thể chạy, việc ta cần là nhanh chóng mua một tờ hộ tịch, nhập hộ khẩu. Với những nữ tử hai mươi mấy tuổi như ta, nộp là có thể nhập nữ hộ.

Phải nhanh chân trước khi Quách Nam Thụy bán ta đi mới !

Không cần cũng biết, Quách Nam Thụy không tìm tiểu công tử của hắn.

Ngày hôm sau ta vẫn dậy sớm xay đậu phụ, vừa mới dậy đã sợ hãi kêu lớn: “Thụy Lang! Thụy Lang! Mau dậy đi!”

Hôm qua tìm nhân đến nửa đêm, giờ này Quách Nam Thụy đang ngủ say, bị ta gọi cũng giật mình tỉnh giấc.

“Ngươi kêu cái quỷ gì!” Hắn mặc trung y đẩy cửa phòng ra, cũng bị doạ cho nhảy dựng.

“Đây, đây là cái gì?”

“Quỷ nước đòi mạng rồi!” Ta từng nghe về quỷ nước đòi mạng.

“Thụy Lang, con quỷ nước kia là nhắm vào phòng của huynh đấy.” Ta chỉ vào những dấu chân ướt át biến mất trước cửa phòng hắn.

Nghĩ đến việc chia tay với nhân bên bờ sông, Quách Nam Thụy sợ hãi ngã ngồi bệt xuống đất.

“Không thể nào, không thể nào, Tiểu An, Tiểu An!”

Nói xong, hắn trợn trắng mắt, ngất đi.

Ta tạt một thùng nước lạnh vào khiến hắn tỉnh lại.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...