Tú Tài Thi Rớt [...] – Chương 3

03.

Nhưng nữ tử trước mắt da như mỡ đông, môi như đào điểm, một đôi mắt thu trong veo long lanh ánh nước, vì sắc mặt tái nhợt, cả người mang một vẻ đẹp mong manh khiến người ta thương tiếc.

Ta bị vẻ đẹp này cho chấn không nên lời, nữ tử khó nhọc quay đầu ta, y phục của nàng ấy ướt sũng dính vào người, trên mặt dần nhuốm ráng hồng, nhỏ giọng :

“Đa tạ, đa tạ công tử đã cứu giúp… Chưa kịp thỉnh giáo quý danh công tử.”

Oa, ngay cả giọng cũng êm tai như !

Mỹ nữ lại gần nào!

Ta ngồi nghiêm chỉnh chắp tay: “Tại hạ việc tốt không bao giờ lưu danh, có thể gọi ta là, Lôi Phong!”

“Lôi công tử, hôm nay đa tạ ngài, ngày khác ta nhất định sẽ bảo gia phụ đến tận nhà cảm tạ.”

Nữ tử khẽ cúi đầu, để lộ ra một đoạn cổ thiên nga trắng nõn như ngọc.

Ta vội vàng quay đầu đi mặt đỏ bừng, xã hội phong kiến vạn ác! Trước kia xem bao nhiêu bộ bikini cũng mặt không đổi sắc, sao bây giờ chỉ một đoạn cổ đã đỏ mặt rồi chứ.

“Không có gì, cái đó… ta đi trước nhé.”

Nói xong ta cởi áo khoác ngoài trên người choàng lên người ấy, sải bước nhanh chóng dẫn Nguyên Bảo rời đi.

Nguyên Bảo đi theo sau ta không hiểu: “Thiếu gia, thiếu gia, sao ngài lại mình họ Lôi ạ, vị tiểu thư này…”

Nó ngại ngùng : “Vị tiểu thư này xinh đẹp quá, xinh hơn Giang Hà Tú vạn lần! Ngay cả nha hoàn bên cạnh nàng ấy cũng xinh đẹp như !”

Ta gõ vào đầu nó một cái: “Ngươi cái đồ háo sắc, thiếu gia ta là loại người mặt sao?”

Vừa định vào cửa, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng chế nhạo của phụ nữ:

“Thằng nhãi ranh, thi rớt ba lần rồi mà còn mặt mũi ra ngoài chơi à, thật là hết thuốc chữa.”

Mặt ta lạnh đi, quay đầu lại.

Là Tần phu nhân nhà bên cạnh.

Lúc ta thi đỗ tú tài, con trai bà ta hai lần thi rớt, đúng là ghen ăn tức ở với nhà chúng ta, hận ta đến nghiến răng nghiến lợi.

Khó khăn lắm con trai bà ta mới thi đỗ tú tài, ta lại thi rớt ba lần, chẳng phải là nắm chặt cơ hội để đến trút giận sao.

“Bà lo tốt chuyện của mình đi Tần phu nhân,” ta khinh miệt , “Hèn gì Tần tiên sinh không thích bà phải nuôi ngoại thất bên ngoài, hóa ra là vì miệng bà quá rộng.”

Tần phu nhân tức đến dựng cả lông mày, chỉ vào ta mắng lớn: “Đồ c.h.ế.t băm vằm, mày bậy bạ gì đó!

“Lão gia nhà ta sao có thể có ngoại thất gì chứ… Mày rõ ràng xem!”

Ta mỉm với bà ta, cũng mặc kệ bà ta ở phía sau hét inh ỏi, trực tiếp đóng cửa về nhà.

04

Một tháng trước kỳ thi Hương, ta bắt đầu giai đoạn nước rút cuối cùng.

Ta lấy đề thi thật các năm ra đi lại ba lần, tổng kết ra một công thức vạn năng tiêu chuẩn.

Nhìn công thức vạn năng ta viết ra, ta toe toét miệng .

Cử nhân, ta nhất định nắm chắc trong lòng bàn tay!

Trong quá trình học ngày đêm không ngừng nghỉ của tôi, ngày thi Hương cuối cùng cũng đến.

Phụ thân ta nắm c.h.ặ.t t.a.y ta dường như muốn gì đó, cuối cùng chỉ : “Hựu ca nhi, con cứ bình thường là , đỗ hay không đỗ đều là con trai ngoan của ta.”

Mẹ ta cũng gật đầu: “Đúng , tú tài cũng đủ dùng rồi, nhà chúng ta cũng không cầu đại phú đại quý.”

Họ bị khí thế học tập trước đó của ta dọa sợ rồi, sợ ta lại không đỗ mà tìm đến cái chết.

[ – .]

Ta với họ một lúc, rồi lên xe ngựa.

Kiểm tra thân phận, khám xét người xong ta liền vào lều thi, lúc này trời vừa tờ mờ sáng, nha dịch “Keng” một tiếng gõ vang thanh , lớn tiếng hô: “Ra—đề!”

Ta cúi đầu đề thi trước mắt, lại giật mình, khóe miệng không nhịn cong lên.

Chiến thuật biển đề quả không lừa ta, đề mô phỏng ta suốt một năm qua đâu chỉ ngàn vạn, đề bài trước mắt này:

“Có thể ủy thác trẻ mồ côi sáu thước, có thể gửi gắm vận mệnh trăm dặm, gặp cơn nguy biến mà không thể đoạt đi (chí). Người quân tử chăng? Là người quân tử .”

Đại ý là, có thể đem nhi nhỏ bé giao phó cho người đó, có thể đem vận mệnh quốc gia ký thác cho người đó, đối mặt với thời khắc nguy nan tồn vong có thể không khuất phục lay . Người như là quân tử sao? Người như là quân tử.

Đề bài này, ta từng không dưới ba lần, mỗi lần đều thử những góc độ tiếp cận khác nhau, bây giờ lại quả thực là dễ như trở bàn tay.

Ta lập tức tự tin hạ bút:

“Tăng Tử viết: Có thể ủy thác trẻ mồ côi sáu thước…”

Chưa đến một canh giờ, ta đã viết đầy đủ tám trăm chữ, kiểm tra kỹ lưỡng một lượt rồi sao chép vào giấy thi, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Không biết qua bao lâu, một tiếng thanh lại vang lên, ta xách giỏ thi ra khỏi cửa.

Oan gia ngõ hẹp, ta vừa ra khỏi cửa đã gặp phải Thẩm Đồng Phong, hắn vừa thấy ta liền nháy mắt ra hiệu với ta: “Lục tiểu lang thi thế nào, lần này không phải lại rớt đài chứ?”

Ta ngay cả cũng không thèm hắn, quay người rời đi.

Tiếp theo còn hai buổi thi nữa, ta không thể lãng phí thời gian ở đây.

Hai buổi thi tiếp theo thi về thí luận, phán chiếu và kinh sử sách luận*, ta đều bài bình thường.

(* “thí luận” là dạng đề mở cho thí sinh bày tỏ chính kiến trên cơ sở hiểu biết kinh sử. 

Phán chiếu là thuật ngữ chỉ hành vi soi chiếu, đối sánh, đối chiếu giữa hai sự vật hoặc hai tầng nghĩa để rút ra nhận định/phán xét.

“Kinh sử sách luận” là cách gọn về nền văn luận chính trị – đạo đức cổ điển)

Đợi đến lúc thi xong buổi cuối cùng ra ngoài, ta ước chừng mình đỗ cử nhân chắc không có vấn đề gì, hơn nữa thứ hạng hẳn là khá cao.

Tối về nhà, ta vắt chân uống rượu trong sân, một năm nay ta thật sự là treo đầu lên xà, lấy dùi đ.â.m đùi, quả thực là quá mệt mỏi, bây giờ cuối cùng cũng có thể thư giãn một lát.

Kết quả vừa nhắm mắt định chợp mắt một lát, sân bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng khóc thút thít mơ hồ, như oán như than, nỉ non không dứt.

Ta lập tức dựng tóc gáy, lòng bàn chân lạnh toát, nhớ đến câu chuyện mỹ nhân xà mà Lỗ Tấn từng nhắc tới.

Lần này ta ra ngoài là ngắn hạn một căn nhà sân vườn, nghe nhà bên cạnh là nhà của một phú thương, quanh co sâu thẳm, lộng lẫy huy hoàng, chẳng lẽ nhà giàu có thế này lại có nữ quỷ c.h.ế.t oan gì đó chứ?!

Tuy nhiên giọng của nữ quỷ này thật sự rất êm tai, mềm mại ngọt ngào, mang hương vị của nữ tử vùng sông nước Giang Nam.

Ta nhất thời tò mò, bám vào đầu tường định leo lên xem.

Nguyên Bảo bên cạnh sợ đến tè ra quần, khóc lóc kéo ống quần ta: “Thiếu gia, thiếu gia không đâu ạ, nghe nữ quỷ sẽ hút hồn, một cái là người thành kẻ ngốc đấy!”

Ta dở khóc dở đạp Nguyên Bảo ra: “Đứng dậy, ta có kim quang xã hội chủ nghĩa hộ thể, một nữ quỷ phong kiến cỏn con có thể gì ta?”

Vừa ta liền dùng sức tay lật người lên tường viện, kết quả đối diện ngay với một đôi mắt long lanh ngấn nước dưới tường viện.

Ta giật mình, thuận theo tường viện lăn xuống, khẽ hừ một tiếng ngẩng đầu lên.

nữ tử hôm đó rơi xuống nước ta cứu đang kinh ngạc ta, nước mắt trên mặt vẫn còn long lanh chực rơi, bị ta dọa đến quên cả khóc.

“Lôi… Lôi công tử?!”

Tiểu nha hoàn bên cạnh ấy mặt đầy vui mừng, quên cả việc ta là một nam nhân lạ mặt nửa đêm trèo tường, vui vẻ : “Lôi công tử, hóa ra nhà ngài ở ngay bên cạnh ạ, tiểu thư nhà ta gần đây đi khắp nơi dò hỏi đều không tìm ngài!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...