Nghiêm cấm tự do phát huy thì tốt quá, ta chỉ thích học thuộc lòng đề, ghét nhất là tự do phát huy!
Trước tiên ta dùng 1 tháng để hệ thống lại Tứ thư Ngũ kinh một lượt, may mà nguyên thân có chút nền tảng, ta không cần học lại từ đầu.
Sau đó ta dựa theo định dạng đề thi bắt đầu tự ra đề mô phỏng cho mình, một ngày 10 bộ đề mô phỏng, ta thức dậy lúc gà mới gáy, ta đi ngủ chó mới ngủ.
Kiếp trước học của ta đều hận ta c.h.ế.t đi , sau lưng gọi ta là vua cày.
Ta thấy điều này chẳng có gì không tốt, người thông minh thực ra thường càng nỗ lực hơn, luyện đề đối với ta mà không phải là chuyện đau khổ.
Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày, rất nhanh đã đến Tết Trung Thu.
Phụ mẫu ta mấy ngày nay bị ta dọa sợ hết hồn, phụ thân ta ngày nào cũng đến gõ cửa phòng cầu xin ta: “Con ơi, con nghỉ một lát đi, bệnh tật ra đấy thì phải sao?”
“Hôm nay là Trung Thu, con để Nguyên Bảo đi cùng con ra phố dạo chơi đi?”
Ta không cãi lại ông ấy, vừa hay từ lúc xuyên không đến đây ta cũng chưa ra ngoài mấy, đối với lễ hội cổ đại cũng có chút tò mò, thế là ta bỏ đề thi xuống đi theo Nguyên Bảo ra ngoài.
Bên ngoài trời đã tối dần, hai bên con phố dài treo đầy đèn lồng, ánh sáng vàng ấm áp chiếu sáng cả một vùng trời đất.
Người trên phố qua lại đông đúc chen vai thích cánh, những người bán hàng rong hai bên lớn tiếng rao bán mặt nạ, tò he và đủ loại đèn lồng.
Tâm trạng căng thẳng bấy lâu của ta đột nhiên thả lỏng, đi theo dòng người tiến về phía trước, còn mua một chiếc đèn hoa sen đốt lên thả xuống nước.
Nhìn Nguyên Bảo cũng ra dáng thả đèn xuống nước ước một điều ước, ta không nhịn :
“Ngươi ước cái gì thế?”
Nguyên Bảo nhe răng toe toét: “Ước cho thiếu gia đỗ trạng nguyên ạ!”
Ta đánh vào đầu nó một cái: “Trạng nguyên gì chứ, cử nhân còn chưa phải nữa là, ước bừa!”
Nguyên Bảo gãi đầu vừa định , sau lưng đột nhiên vang lên một giọng chói tai:
“Người quý ở chỗ tự biết mình, còn trạng nguyên nữa chứ, thật là buồn c.h.ế.t mất.”
Ta thu lại nụ , quay người lại.
Thiếu nữ mặc váy thêu màu đỏ hồng nhạt dung mạo thanh tú, môi quá mỏng, gò má hơi nhô, trông có chút tàn nhẫn, vô .
Nàng ta đang lạnh lùng ta, sau đó dời tầm mắt đi, khóe môi bĩu ra, giống như thấy thứ gì đó bẩn thỉu .
Giang gia tiểu nương tử, Giang Hà Tú – vị hôn thê cũ của ta.
Bên cạnh nàng ta đang đứng một người đàn ông trẻ tuổi cao khoảng hơn một mét bảy, mặt trắng không râu, trông có chút ẻo lả.
Lúc này trên mặt hắn treo nụ chế nhạo, xem ra người vừa chính là hắn.
Ta lập tức hiểu ra hắn là ai.
Nghe sau khi từ hôn với ta, Giang gia liền định thân với Thẩm gia, Thẩm gia đại lang Thẩm Đồng Phong năm nay hai mươi hai tuổi, kỳ thi Hương hai năm trước ta rớt đài, còn hắn thì đỗ cử nhân.
Vốn dĩ Thẩm Đồng Phong cũng có vị hôn thê, chỉ là vị hôn thê đó là người định từ nhỏ ở quê nhà, một sớm thi đỗ cử nhân nhà hắn liền coi thường mối hôn sự ban đầu.
Vừa hay Thẩm gia thiếu tiền, Giang gia có tiền lại muốn một người con rể có công danh, hai nhà vừa gặp đã hợp ý liền tự mình từ hôn, ngấm ngầm qua lại.
“Thi ba lần đều không đỗ, còn không biết xấu hổ gì trạng nguyên, thật đúng là nực .”
Thẩm Đồng Phong khinh miệt tôi, khóe miệng mang theo ý chế nhạo.
[ – .]
“Thiếu gia nhà ta chẳng qua là, chẳng qua là nhất thời vận may không tốt, sớm muộn gì ngài ấy cũng sẽ đỗ thôi!” Nguyên Bảo tức giận, tiến lên một bước tranh cãi thay ta.
“Chủ nhân chuyện, có phần cho một nô tài như ngươi xen vào sao?! Cút ngay!”
Ta nhàn nhạt liếc hai người trước mặt một cái, lười dây dưa với họ, quay người định rời đi.
Ai ngờ, Thẩm Đồng Phong lại không chịu buông tha, hắn ta : “Lục Hựu phải không? Không phải người có tài đó thì hà tất lãng phí thời gian, nghe nhà ngươi có mấy mẫu ruộng bạc màu, chẳng bằng về nhà trồng ruộng đi, ha ha ha!”
“Với loại người này có gì đáng chứ, chẳng qua chỉ là một tên vô dụng không nên trò trống gì mà thôi, đi thôi.”
Giang Hà Tú lớn tiếng khuyên.
Nguyên Bảo tức đến mắt cũng đỏ lên, ta nghiến răng : “Thiếu gia, ngài, ngài để ta đi đánh cho bọn họ một trận đi!”
Ta mỉm xoa đầu nó: “Nguyên Bảo, sự phẫn nộ của kẻ yếu là không đáng một đồng, đánh họ một trận thì có thể gì?
“Yên tâm, sau kỳ thi Hương, thiếu gia nhà ngươi là rồng hay là giun tự khắc sẽ rõ.”
Nguyên Bảo sụt sịt mũi, nắm chặt nắm : “Vâng, thiếu gia nhất định sẽ thi đỗ!”
03
Trên đường về, ta vẫn đang nghĩ tối về nên bao nhiêu bài tập.
Dù sao ta cũng không phải nguyên thân, không thật sự vì những lời chế nhạo này mà tức giận, chỉ là ta từ nhỏ đến lớn đều là học bá, đây là lần đầu tiên bị người ta mắng là đồ vô dụng, cảm thấy có chút mới lạ.
Ta đang nghĩ, một chỗ tối bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng “Tủm” rơi xuống nước, sau đó truyền đến tiếng hét của nữ giới:
“Người, người đâu! Tiểu thư nhà ta rơi xuống nước rồi!”
Ta đột ngột quay đầu lại, nơi phát ra tiếng là một góc hẻo lánh, không có bóng người, ta nhất thời nóng vội, vén áo bào lên chạy về phía đó.
Vừa qua đó ta liền thấy một tiểu nha đầu búi tóc hai bên, đang hoảng loạn bất lực khóc lóc, thấy ta đến mắt bé sáng lên, dường như tìm chỗ dựa tinh thần vội :
“Công tử, tiểu thư nhà ta rơi xuống nước rồi, cầu xin ngài—”
Cô bé còn chưa xong, ta đã lao thẳng xuống hồ.
Ta là đội trưởng đội bơi của trường, kỹ năng bơi lội của ta không kém kỹ năng đề.
Nguyên Bảo phía sau kinh ngạc đến ngây người, há hốc miệng ngơ ngác : “Thiếu gia!”
Nước hồ mùa thu có chút lạnh, ta bơi về phía người phụ nữ rơi xuống nước, ánh sáng quá tối không rõ mặt, ta chỉ có thể thấy ấy giãy giụa ngày càng yếu đi, từ từ chìm xuống.
Ta cũng không nghĩ nhiều, vài ba lần quạt tay bơi qua ôm lấy eo ấy, dùng sức bơi vào bờ hồ, đỡ m.ô.n.g ấy đẩy lên.
Nguyên Bảo và tiểu nha đầu đều sợ hãi, hai người vừa lăn vừa bò chạy qua kéo nữ tử kia lên, ta lau nước trên mặt cũng bò theo lên bờ.
nữ tử nằm trên bờ, toàn thân vô lực dựa vào người tiểu nha đầu ho sặc sụa, ta đưa đèn lồng lại gần, lo lắng :
“Nàng không sao chứ—”
Ta kinh ngạc mở to mắt.
Vãi!
Mỹ nữ!
Đại mỹ nữ!
Đến thời cổ đại thật ra ta chưa gặp bao nhiêu mỹ nữ, Giang Hà Tú đã từ hôn kia thực ra đã là mỹ nhân nổi tiếng gần xa rồi, theo ta thấy cũng chỉ là tiểu mỹ nữ 6 điểm tàm tạm, cùng lắm cũng chỉ xem như thanh tú.
Bạn thấy sao?