Tranh thủ lúc trời còn chưa tối hẳn, ta chạy vội lên sau núi, đến trước mộ phần quỳ lạy ba cái vang dội.
Ta với nương rằng ân đã trả đủ, từ nay núi cao nước dài, A Man không cần vì Thẩm Chiếu Sơn mà vướng bận nữa.
Từ núi trở về, ta với Thẩm Chiếu Sơn rằng ngày mai sẽ phải xung hỉ.
Hắn không ngờ lại nhanh đến , trầm mặc một lúc rồi :
“Xem ra thế tử quả thực bệnh rất nặng nên mới gấp gáp như thế.”
“Cũng may còn có khăn voan che mặt, nếu không để người khác thấy hắn cưới một to khỏe đen nhẻm như nàng, không biết Hầu phủ sẽ bị nhạo đến mức nào.”
“Hắn chắc chắn sẽ không muốn cùng nàng bái đường, đến lúc đó sẽ chỉ cho một con gà trống lễ cho có lệ, nàng cũng phải cố nhịn.”
Ta không muốn nghe thêm lời nào nữa, bèn lên xe ngựa định rời đi.
Hắn lại chạy ra cửa gọi ta:
“A Man, nàng ở cạnh ta tự do quen rồi, ta cũng chưa từng ép buộc nàng điều gì.”
“Nhưng nhà quyền quý lắm quy củ, ai nấy đều có tâm tư riêng, mà nàng thì ngốc, đừng để bị lừa…”
Chưa để hắn dứt câu, mấy tiểu tư nhau rồi bất ngờ quất mạnh roi cho xe ngựa chạy đi.
Roi quất quá mạnh khiến ngựa đau, đuôi hất lên giận dữ.
“Bốp” một tiếng, đuôi ngựa quật thẳng vào mặt Thẩm Chiếu Sơn.
Đám tiểu tư vẫn chưa nguôi giận, xe đã đi xa mà còn chửi hắn om sòm:
“Làm cái trò gì ? Thế tử phi còn chưa vào cửa đã vội hoại quan hệ với Hầu phủ rồi?”
“Còn bày đặt gì mà ‘nhà quyền quý lắm quy củ’, ngươi vào phủ bao giờ chưa? Chưa từng vào mà bày đặt dạy đời!”
“Bảo sao thế tử mỗi ngày đều chửi hắn, chửi đúng lắm!”
Mấy tiểu tư dưới trướng thế tử này quả nhiên giống chủ tử, ai nấy đều thú vị.
Ta vừa nghĩ vừa dựa lưng vào đệm, khép mắt nghỉ ngơi.
Có một điều, Thẩm Chiếu Sơn không sai.
Xung hỉ khác với thành thân bình thường, nghi lễ đơn giản, bố trí sơ sài.
Khi ta theo nương bôn ba khắp nơi đã từng thấy hai nhà lễ xung hỉ.
Người bái đường cùng nương chẳng phải tân lang mà là một con gà trống.
Xe ngựa xóc nảy, lắc lư không ngừng, ta nghĩ mãi, cuối cùng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Khi mở mắt, xe đã gần đến cổng Hầu phủ.
Từ xa, ta đã thấy phủ treo đầy lụa đỏ, khác hẳn cảnh tượng ban ngày.
Còn có một bóng đỏ không ngừng loay hoay trước cổng.
Lại gần mới nhận ra bóng đỏ ấy chính là thế tử.
Lúc này mới canh tư mà y đã mặc sẵn hỷ phục, đứng trước phủ ngóng trông.
Thấy xe ngựa đến, mắt y sáng rỡ, vội bước tới đón ta:
“A Man nương, ta đã chuẩn bị xong hỷ đường, chỉ chờ nàng đến.”
Ta đang định lên tiếng thì bỗng thấy bốn, năm bà mụ chạy đến vây quanh ta.
Ai cũng bưng một chiếc khay, bên trong là phượng quan, khăn voan, quạt tròn, trâm ngọc, tất cả tỏa ra hào quang lấp lánh, chói cả mắt ta.
“Cô nương mau đến đây, để nô tỳ trang điểm cho người.”
“Trời sáng rồi, phải để người xuất giá thật rực rỡ!”
7
Họ kéo ta tới bàn trang điểm, cẩn thận chải chuốt từng chút một.
Từ khi có ký ức đến nay, ta chưa từng ngồi trước gương đồng lâu đến thế.
Ta khi còn nhỏ rất nghịch ngợm, suốt ngày chạy rong ngoài phố.
Lớn lên rồi thì việc nhà không ngơi tay, thường chỉ buộc đại cái bím tóc là đi cày ruộng.
Bà mụ búi tóc cho ta rất khéo, vừa vừa :
“Cô nương thật đẹp, đặc biệt là đôi mắt này, linh vô cùng.”
Ta hơi sững người, miệng vô thức phản bác:
“Nhưng ta rất đen, tay thô, lại hơi to con…”
Bà mụ tươi:
“Cô nương có đen một chút, nước da đều màu, không khó coi.”
“Ngón tay có vết chai là bằng chứng nương chịu thương chịu khó. Sau này chăm chút sẽ mịn màng lại thôi.”
“Còn thân hình này, ta thấy đầy đặn vừa đủ, không hề thô đâu.”
Vừa , bà vừa kẻ mày, đánh phấn.
Phấn hồng phủ lên má, son đỏ tán đều trên môi, bộ y phục đính đầy ngọc trai khoác lên người ta.
Sau một hồi trang điểm, ta bản thân trong gương đồng mà bất giác ngẩn người.
Thẩm Chiếu Sơn từng mỹ nhân phải trắng trẻo thanh nhã như Tống nương, còn ta xấu xí đến cả váy hoa cũng không xứng.
Nhưng lúc này, các bà mụ đều khen ta xinh đẹp, những lời khen ngợi bên tai khiến ta nảy sinh một ảo giác – rằng ta thật sự rất đẹp, trước kia chỉ là minh châu phủ bụi trần.
Bà mụ lấy khăn voan che lên đầu ta, đây là thế tử đặc biệt xin từ vương phi – mẫu của y.
“Cô nương sờ thử là biết, chất vải này thuộc hạng tốt nhất. Họa tiết hạc tiên trên khăn do chính tú nương trong cung dùng kim tuyến thêu nên.”
“Thế tử đã thì phải cho thật hoàn mỹ.”
Đến tận khi đưa lên kiệu hoa, ta vẫn còn ngẩn ngơ.
Hôn lễ này tổ chức quá long trọng, chỉ riêng đội ngũ rước tân nương đã xếp hàng dài hai con phố, hoàn toàn không giống một buổi xung hỉ, mà giống một lễ thành hôn thực sự của thế tử.
Trống gõ chiêng vang, kèn sáo rộn ràng suốt dọc đường, người dân vây xem đông như trẩy hội.
Ta chưa từng thấy cảnh tượng như nên tò mò vén nhẹ khăn voan ra ngoài.
Ai ngờ lại bắt gặp Thẩm Chiếu Sơn.
Không biết vì sao hắn cũng có mặt, khi ánh mắt chúng ta giao nhau, cả người hắn lập tức đờ ra.
Ta nghĩ hắn chưa từng thấy ta trang điểm, nhất thời không nhận ra cũng là chuyện dễ hiểu.
Phía trước đông nghịt người khiến kiệu hoa phải tạm dừng.
Thẩm Chiếu Sơn đột nhiên tiến lên, đứng trước kiệu gọi ta:
“A Man!”
Ta buông rèm xuống, không đáp lời.
Hắn vẫn tiếp:
“Ta đã hỏi thăm rồi. Người ta , xung hỉ lớn là để lừa Diêm Vương, khiến ngài tưởng tân lang đã khỏi bệnh mà không bắt hồn đi nữa.”
“Dù thế tử có khỏi hay không, với xuất thân và điều kiện của nàng thì sớm muộn gì cũng bị Hầu phủ vứt bỏ.”
“Đến lúc bị hưu, nàng hãy quay về thôn chờ ta. Nhiều nhất là bốn tháng, ta sẽ đón nàng vào kinh, coi như báo đáp chuyện nàng xung hỉ vì ta.”
Qua tấm rèm, ta khẽ lắc đầu:
“Không cần. Ngươi và ta không gặp lại mới là tốt nhất.”
Nhưng tiếng pháo ngoài kia đã nuốt trọn lời ta nên hắn không nghe thấy.
Ta đang muốn thêm thì kiệu hoa lại bắt đầu chuyển , hắn bị đẩy lại phía sau bởi đám đông, không thể nghe ta gì nữa.
Ngày hôm ấy rộn ràng mà cũng vội vã.
Khi ta đưa vào phòng, trời đã tối đen.
Trong phòng tĩnh lặng khiến tiếng ồn từ hành lang càng nổi bật.
“Ta có nương tử rồi! Cuối cùng cũng có nương tử rồi!”
“Ngươi mau đi với đám bằng hữu của ta, từ nay đừng rủ ta đi uống rượu chơi bời nữa, ta không giống bọn họ đâu.”
“Bọn họ còn chưa có thê tử, ta đây là người có gia thất rồi.”
“Này, gia thất, nghe hiểu không? Ồ, quên mất, ngươi vẫn chưa thành thân.”
“Thế thì ngươi đâu biết phòng là gì, thật đáng thương.”
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, thế tử cuối cùng cũng chịu ngậm miệng.
Y dừng lại chốc lát rồi mới đẩy cửa bước vào.
8
Thế tử vén khăn voan cho ta, rồi cùng ta uống rượu giao bôi.
Các nha hoàn, bà mụ lui xuống, trong phòng chỉ còn hai người chúng ta và nến đỏ đang cháy.
Giữa không gian yên ắng, thế tử ta, má hơi ửng đỏ.
Y nghiêng người đến gần, nhẹ giọng hỏi:
“A Man nương, nàng biết tiếp theo nên gì không?”
Ta mím môi y, hơi do dự.
Theo lý mà , kế tiếp nên là phòng.
Nhưng đây là xung hỉ, mà tân lang trong lễ xung hỉ thường bệnh đến không nhúc nhích, gì có sức chuyện đó.
Dù thế tử lúc này trông chẳng giống bệnh chút nào ta vẫn không đoán y đang nghĩ gì.
Ta khẽ đáp:
“Xung hỉ không cần viên phòng, tiếp theo chắc là nghỉ ngơi?”
Thế tử khựng lại rồi cúi đầu ho dữ dội.
Cơn ho của y thật kỳ quái, muốn phát là phát, ho đến tê tâm liệt phế, ta không nhịn phải vỗ nhẹ lưng cho y.
Tay ta vừa chạm vào lưng thì thế tử liền ngừng ho, y nắm tay ta, mắt đỏ hoe.
“A Man nương, nàng đã chịu đến đây xung hỉ nên chắc chắn không muốn ta chết.”
“Xin nàng ơn phước, giúp ta hoàn thành hết quá trình, không?”
Y vừa cầu xin vừa tay gì đó.
Chẳng bao lâu sau, đai lưng và hỷ phục y đã cởi sạch, lớp áo trong trở nên lỏng lẻo.
Thoáng thấy thân hình rắn rỏi, ta giật mình vội quay đầu đi, y lại kéo tay ta:
“A Man nương, nàng ta đi, thân hình ta đâu có tệ.”
“Hiện tại ta vẫn đang bệnh, nàng giúp thêm chút nữa, ta sẽ khỏi thôi.”
Thế tử nhích tới nhích lui rồi cởi luôn áo lót.
Lồng ngực vạm vỡ, bụng sáu múi hiện rõ ràng, cả đường cong cánh tay cũng hoàn mỹ lạ thường.
Ta chưa từng thấy cảnh tượng như nên mặt đỏ như máu:
“Chàng gạt người! Ta biết chàng không mắc bệnh, tất cả đều là giả vờ!”
“Ta thật sự mắc bệnh mà, không tin nàng sờ thử xem, có phải người ta nóng như lửa không?”
Y kéo tay ta đặt lên ngực mình.
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác cứng đờ săn chắc, tim y đập mạnh vào tay ta như trống dồn.
“A Man nương, giữa chúng ta không chỉ là xung hỉ.”
“Chúng ta đã bái đường, là phu thê thật sự.”
“Những điền trang, khế đất, cửa tiệm sính lễ đều đứng tên nàng, không để nàng chịu thiệt chút nào.”
“Ta chỉ xin nàng, thương xót ta, chữa bệnh cho ta… không?”
Trong lúc mơ hồ, môi y đột nhiên hôn xuống môi ta, dịu dàng mà mất kiểm soát.
Hơi thở y dồn dập như sóng lớn ập đến, ta theo bản năng nhắm mắt lại, không từ chối.
Trang sức rơi cùng cả hỷ phục và áo lót của ta rơi vãi đầy đất.
Lửa nến cháy tí tách, ta nghe thấy y thì thầm một tiếng thở dài:
“A Man, ta không lừa nàng.”
“Từ ngày gặp nàng, ta đã mắc tương tư, bệnh nguy kịch, chỉ có nàng mới trị .”
9
Từ sau khi cưới ta, bệnh của thế tử dường như khỏi hẳn.
Khi đến vấn an phu nhân Hầu phủ, bà nắm tay ta ngắm nghía hồi lâu, gật đầu mãi không thôi, vẻ mặt đầy mãn nguyện.
“Cuối cùng cũng cưới con rồi.”
“Con không biết đâu, mấy tháng trước nó như phát điên, cơm không ăn, nước không uống, mở mắt ra là gọi tên con, cả phủ không ai chịu nổi.”
“Giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng ra dáng người sống.”
Bà vừa vừa tháo chiếc vòng ngọc phỉ thúy trên cổ tay đeo cho ta:
“Cảm ơn con đã hoàn thành tâm nguyện của nó.”
“Còn nữa, thẻ bài quản sự cũng giao cho con. Ta đi sống cuộc đời nhàn hạ đây.”
Dứt lời, bà gọi nhóm khuê mật của mình tới, mấy người vây quanh bàn đánh bài lá, miệng mắng mỏ ầm ĩ, ta còn thấy có hai cái ghế bị đá văng ra.
Buổi chiều, họ vừa ăn kem xào, vừa ríu rít tay trong tay thì thầm chuyện riêng tư như chưa từng giận dỗi.
Hầu gia thấy chỉ biết lắc đầu khổ:
“Phủ này là đấy, từ trên xuống dưới ai cũng phóng khoáng, không câu nệ quá nhiều phép tắc.”
“A Man, con cũng đừng gò bó gì, cứ vui vẻ là .”
Mà người vô phép tắc nhất, không ai khác chính là thế tử.
Suốt ngày y cứ thích kéo ta ra ngoài đi dạo, gặp ai cũng khoe:
“Này, ngươi biết ta có nương tử rồi chứ?”
“Nhìn xem, đây là nương tử ta cầu đó.”
Ở Hầu phủ, ta sống trong nhung lụa, không cần lo chuyện cơm áo nữa.
Nhưng Ninh Châu vẫn đang hạn hán, không biết nông dân ở đó trải qua cuộc sống như thế nào.
Ta hỏi thế tử có thể mở kho phát chẩn không.
Chỉ vài ngày sau, trước cổng Hầu phủ đã dựng hai trạm phát gạo cho dân.
Dân đói tán dương thế tử có lòng dạ nhân hậu, y lại liên tục xua tay:
“Đừng khen ta, là ý của thế tử phi đấy, các ngươi nên cảm ơn nàng ấy.”
Thế là những lời khen ấy lại rơi hết trên người ta.
Vốn ít nghe người ta tán thưởng nên giờ ta đỏ hết mặt mày, tay phát gạo cho dân từng bao một.
Bỗng có người gọi tên ta:
“A Man?”
Ta quay đầu lại, thì ra là lão bá hàng xóm ở thôn Thẩm gia.
“Chiếu Sơn trước khi lên kinh có , ngài đi xung hỉ cho Hầu phủ, chắc chỉ vài ngày là bị đuổi về thôn.”
Lão đã lãnh gạo vẫn đứng đó không rời đi, từ trong ngực lấy ra hai phong thư cùng một chiếc lược gỗ.
Bạn thấy sao?