Từ Nữ Phụ Ác [...] – Chương 4

Chương 4

Lớp trưởng đã biết ý đi mất, Giang Mộng – con thù đội lốt cũng chẳng biết chạy đâu rồi.
Tôi đang tính chuồn thì Thẩm Nhất Chu tóm chặt cổ tay tôi.
Đôi mắt đỏ bừng vì tức.

“Cô mới quen hắn ta bao lâu, đã muốn đi… khách sạn với hắn?!”
“Cô hiểu rõ con người hắn chưa? Người hắn thích đâu phải !”
“Cô cũng không thích hắn, không đi khách sạn với hắn!”
“Còn nữa, hắn có to như tôi không, có bền như tôi không, có kỹ năng tốt như tôi không, có chịu tôi đánh như tôi không?!”

Tôi chấn con ngươi, vội đưa tay bịt miệng ta lại.
“Anh gào cái gì ! Nói ra nghe vẻ vẻ vang lắm hả?!”

Anh ta vùng vẫy dữ dội, tôi nhẹ nhàng thôi cũng siết chặt ta lại .
“Tôi đâu có định đi khách sạn với hắn ta, tôi chỉ đi truyền lời thôi, cũng không thích hắn.”

Tôi một hơi rõ ràng hết, ta mới chịu ngừng loạn.
Ngoan ngoãn dựa vào lòng tôi.

“Vậy sao không sớm?”
“Anh cho tôi cơ hội à?”
“Cũng tại thôi!”
“Được rồi rồi, tại tôi, tất cả tại tôi.”

Thẩm Nhất Chu siết eo tôi, cứ dụi dụi vào ngực tôi, tôi gần như thở không nổi, đẩy ta ra.
Anh ta lại giận dỗi tiếp.

Tôi chỉ biết bất lực lắc đầu.
Người thành phố sao tính khó chịu thế không biết.

11

Tôi đi theo phía sau dỗ dành ta.
Anh ta lại đà tới.

“Tôi cho biết nhé, tôi không phải vì thích nên mới ghen tuông tới loạn đâu, tôi chỉ sợ bị thiệt thòi, bị người ta lừa, nên mới nhắc nhở thôi.”

“Ừ ừ, tôi biết mà, không thích tôi.”

“Cô…!” Anh ta lại tức.

Tôi không dỗ nữa.
Đàn ông không thể chiều mãi.

Thấy tôi quay người bỏ đi, Thẩm Nhất Chu lại cuống cuồng đuổi theo.

“Sao thế?”
“Không liên quan đến , không thích tôi, quản gì cho mệt?”
“Đừng giận nữa mà, tôi không có ý đó.”

Anh ta càng càng sốt sắng.

Đạn mạc:
「Nữ phụ đúng biết nắm bắt lòng người, Thái tử gia bị ta dắt mũi chạy rồi。」
「Tình hình này có hơi sai sai, Thái tử gia hình như cũng đang hưởng thụ nha! Có chút đáng ghê!」
「Mấy người ở trên cút đi! Đừng có giống nữ phụ bẩn thỉu kia, Thái tử gia vốn dĩ là của nữ chính, nếu không phải nữ phụ cứ bám dai như đỉa, giở đủ trò rẻ tiền, Thái tử gia đời nào thèm để ý!」
「Đúng đó, thật sự muốn ói, nữ phụ đúng ghê tởm, còn dám cưỡng ép Thái tử gia, lại còn bày trò tâm cơ để dắt mũi!」
「Cô ta cố ý lả lơi với lớp trưởng để Thái tử gia ghen, đừng để bị mắc lừa nha Thái tử gia!」
「Tôi chịu hết nổi rồi, mấy người có cần cực đoan thế không!」

Tôi cũng cạn lời rồi, mấy người này hận tôi đến mức à.

Thẩm Nhất Chu bên cạnh còn đang lải nhải.
“Cô nữa tôi chặn miệng bây giờ.”

Anh ta lập tức ngậm miệng, ánh mắt lại chằm chằm vào môi tôi, đôi mắt lấp lánh sáng, hỏi tiếp:
“Dùng cái gì chặn?”

12

Đưa Thẩm Nhất Chu về nhà xong, tôi mới về lại nhà mình.
Vừa vào cửa, đã thấy em trai đẹp trai mặt hằm hằm ngồi trên sofa.

“Còn biết đường về à? Ra ngoài hú hí đủ chưa?”

Ờm… Nói chuyện gắt ghê , rõ ràng là không ưa tôi rồi.

“Đã tới đây thì đừng mang mấy thói xấu quê mùa của mấy người trong làng vào đây, phải học chị đi, chị ấy chưa bao giờ về muộn, cũng không đi chơi bời với đàn ông.”

Cậu ta còn định lên lớp tôi nữa, điện thoại bàn trong phòng khách vang lên.
Là ba mẹ đại gia đang đi công tác gọi về.

“Soái Soái, con phải sống hòa thuận với các chị, chăm sóc Phượng tỷ cho tốt nhé.”

Cậu em đẹp trai cúp điện thoại, liếc tôi khinh thường:
“Đồ nhà quê mà cũng xứng chị tôi sao?”

Tôi mặc kệ.
Cậu ta vẫn không buông tha, đuổi theo hỏi:
“Giang Mộng đâu, chẳng phải đi cùng sao? Chị ấy là con ngoan ngoãn đấy, không giống , đừng có lôi chị ấy hư hỏng theo.”

Tôi cũng mặc kệ luôn, vẫn gọi điện cho Giang Mộng hỏi hình.
Không ngờ ta đang thở hổn hển:
“Đừng phiền chị cưa trai!”

‘Cạch’ một tiếng dập máy.

Cậu em đẹp trai tức giậm chân, ai ngờ giậm trúng con gián.
Cậu ta trợn to mắt hoảng hốt:
“A! Gián!”

Tôi vớ ngay cái dép ‘bốp’ một phát dứt điểm.

11

Tôi đi theo phía sau dỗ dành ta.
Anh ta lại càng nước lấn tới.

“Tôi cho biết, tôi không phải vì thích nên mới ghen tuông loạn đâu, chỉ là sợ bị thiệt, sợ bị lừa nên mới nhắc nhở thôi.”

“Được rồi, rồi, tôi biết mà, không thích tôi.”

“Cô…!” Anh ta lại nổi giận.

Tôi không thèm dỗ nữa.
Đàn ông không thể chiều mãi.

Thấy tôi quay người bỏ đi, Thẩm Nhất Chu cuống cuồng đuổi theo.

“Sao ?”
“Liên quan gì , không thích tôi, quản gì cho mệt?”
“Đừng giận nữa mà, tôi không có ý đó.”

Anh ta càng càng hoảng.

Đạn mạc:
「Nữ phụ đúng biết nắm bắt lòng người, Thái tử gia bị ta dắt mũi rồi。」
「Tình hình hơi lạ nha, Thái tử gia hình như cũng thích thú đấy! Đúng kiểu cắn kẹo!」
「Cút đi mấy người trên! Bẩn y như nữ phụ kia, Thái tử gia vốn là của nữ chính, nếu không phải nữ phụ cứ bám dai như đỉa, giở đủ trò rẻ tiền thì Thái tử gia đời nào để mắt tới!」
「Đúng đó, ghê muốn ói, nữ phụ cặn bã, còn dám cưỡng ép Thái tử gia, lại còn bày trò để dắt mũi!」
「Cô ta cố ý lả lơi với lớp trưởng để Thái tử gia ghen, đừng để bị lừa nha Thái tử gia!」
「Tôi chịu rồi, mấy người có cần cực đoan không!」

Tôi cũng chịu, có cần ghét tôi không.

Thẩm Nhất Chu bên cạnh vẫn đang lải nhải:
“Cô còn nữa, tôi chặn miệng lại bây giờ.”

Anh ta lập tức ngậm miệng, ánh mắt lại chằm chằm môi tôi, đôi mắt lấp lánh sáng, hỏi nhỏ:
“Chặn bằng cái gì?”

12

Đưa Thẩm Nhất Chu về nhà xong, tôi mới về lại nhà mình.
Vừa bước vào cửa, thấy thằng em đẹp trai mặt hằm hằm ngồi trên sofa.

“Còn biết đường về à? Ra ngoài hú hí đủ chưa?”

Ơ… chuyện khó nghe thế, rõ ràng là chẳng ưa tôi rồi.

“Đã đến thành phố thì đừng đem theo mấy thói xấu quê mùa của mấy người trong làng lên đây, phải học chị đi, chị ấy chưa bao giờ về muộn, cũng không đi chơi bời với đàn ông.”

Cậu ta còn định tiếp tục giáo huấn tôi, thì điện thoại bàn trong phòng khách đổ chuông.
Là ba mẹ đại gia đang đi công tác gọi về.

“Soái Soái, con phải sống hòa thuận với các chị, chăm sóc chị Phượng cho tốt nhé.”

Cậu em đẹp trai cúp máy, liếc tôi khinh khỉnh:
“Đồ nhà quê mà cũng xứng chị tôi sao?”

Tôi mặc kệ.
Cậu ta còn đuổi theo hỏi:
“Giang Mộng đâu, chẳng phải đi cùng sao? Chị ấy là con ngoan đó, không giống , đừng có lôi chị ấy hư theo.”

Tôi cũng mặc kệ luôn, vẫn gọi điện cho Giang Mộng hỏi thử hình.
Không ngờ ta đang thở hổn hển:
“Đừng phiền chị cưa trai!”

‘Cạch’ một tiếng dập máy.

Cậu em đẹp trai tức quá giậm chân, ai dè lại giẫm trúng con gián.
Cậu ta hoảng hốt trợn to mắt:
“A! Gián!”

Tôi vớ ngay cái dép ‘bốp’ một phát dứt điểm.

Con gián chết rồi.
Cậu em đẹp trai tôi, mắt sáng rực, mặt còn đỏ bừng, bộ dạng tsundere hết sức.

“Đừng tưởng cứu tôi mà tôi sẽ thừa nhận là chị tôi, kiếp này đừng hòng.”

Giây sau, một đám gián con lại bò ra.
Cậu em đẹp trai vút một phát nhảy bám chặt lên người tôi.

“A! Đừng tụi nó đến báo thù đấy nhé!”

Tôi mặc kệ, lặng lẽ xỏ dép vào.
Cậu ta hừ một tiếng.

“Kiếp này tôi không bao giờ cầu xin !”

Gián càng lúc càng gần, cậu ta suýt quỳ xuống trước mặt tôi.

“Chị, chị ơi, chị là chị ruột em, em xin chị, diệt hết tụi nó đi… hu hu hu…”

Tôi lại vớ dép bốp bốp bốp, không bao lâu lũ gián chết sạch.
Cậu em đẹp trai lập tức ngoan ngoãn.

Tôi đi dép vào, giấu công giấu danh.
Nhà họ Giang này, tôi xem như đứng vững chân rồi

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...