Từ Nay, Em Không [...] – Chương 3

Chương 3

“Anh là Tạ Trạch Viễn  nhỉ? Tôi thấy ảnh cưới của với Thanh Thanh rồi. Nhưng phải thật, so với ảnh, ngoài đời trông… tệ hơn nhiều.”

Tạ Trạch Viễn  thấy tôi bị Phó Diễn Xuyên trêu chọc đến bật , lồng ngực như bị ai nện cho hai cú nặng trịch, không kìm siết chặt nắm đến mức móng tay đâm vào lòng bàn tay bật máo.

Anh ta quên mất rằng, trái tim con người cũng là máu thịt.

Đau đủ rồi sẽ tê dại, tê dại rồi… sẽ không còn tự nguyện rơi vào vũng bùn, cũng chẳng còn dư để lãng phí.

Tạ Trạch Viễn  cố gắng nặn ra nụ còn khó coi hơn cả khóc, đôi mắt đỏ ngầu tôi chằm chằm:“Thẩm Thanh… Anh thật sự không ngờ sự tồn tại của Ninh Nhu lại khiến em đau lòng đến . Anh với ta… chỉ là một đêm sai lầm sau khi uống say, đưa ta về nhà cũng chỉ vì trách nhiệm. Chờ ta sinh xong đứa bé, sẽ cho ta ra nước ngoài, không?”

Tôi lắc đầu, dứt khoát:“Tạ Trạch Viễn , tôi không quan tâm và Ninh Nhu là gì. Anh chỉ cần biết, tôi ở đây đã có cuộc sống mới, không thể nào quay lại với nữa.Nên mau rời đi đi.”

“Cuộc sống mới? Em…”

Vừa đến đây, hai ngày không ngủ, lại thêm mất máu vì hình xăm khiến Tạ Trạch Viễn  choáng váng, cả người đổ sụp vào bóng tối.

Khi tỉnh lại, đã là 11 giờ đêm.

Thấy ly nước để ở đầu giường, ta lầm tưởng là tôi để lại, liền vui mừng bước ra ngoài tìm tôi, cố nén cảm giác choáng váng lần theo cầu thang lên sân thượng.

Nhưng trước mắt ta lại là cảnh tượng khiến tim như bị ai bóp nghẹn ——

Tôi và Phó Diễn Xuyên đang say sưa hôn nhau dưới ánh trăng, thân mật như thể cả thế giới chỉ có hai người.

Tạ Trạch Viễn  lao đến, đỏ mắt nắm cổ áo Phó Diễn Xuyên, nghiến răng nghiến lợi:“Anh đang gì Thẩm Thanh? Ai cho chạm vào vợ tôi?”

Phó Diễn Xuyên khẩy:“Vợ ? Tạ Trạch Viễn , từng coi ấy là vợ mà trân trọng sao?”

“Anh…”

Không đợi ta xong, Phó Diễn Xuyên vung tay thẳng vào mặt ta:“Họ Tạ kia, nếu không phải Thanh Thanh mềm lòng, tôi đã sớm ném cho lũ sói hoang rồi. Tôi cho biết, Thanh Thanh bây giờ là vị hôn thê của tôi.Dù có mặt dày đến đâu, ấy cũng không thèm lấy một cái.”

Nghe , Tạ Trạch Viễn  như bị giáng một cú trời giáng, ánh mắt không tin nổi dừng trên người tôi:“Hắn thật sao? Thẩm Thanh, chúng ta mới chia tay chưa đầy một tháng, em đã đồng ý lời cầu hôn của người khác?”

Tôi không trả lời.

Thực ra, từ cái ngày biết Ninh Nhu có thai, tôi đã gật đầu đồng ý lời cầu hôn của Phó Diễn Xuyên qua cuộc gọi xuyên đại dương.

Tôi chỉ lười biếng tựa vào vai ấy, nhếch môi đáp nhẹ một tiếng “ừ”.

Tạ Trạch Viễn  lảo đảo lùi lại, run rẩy:“Thẩm Thanh, em điên rồi sao? Em là vợ , còn chưa đồng ý ly hôn, em lại quay ra ôm người khác… Sao em dám?”

Tôi nghiêng đầu, nhướng mày:“Anh đồng ý hay không thì có gì quan trọng ? Tạ Trạch Viễn, đừng tự cho mình là trung tâm của vũ trụ nữa không? Tôi lần cuối, trong mắt tôi, không đáng một xu. Tôi và , đã kết thúc.”

Nói xong, tôi nắm tay Phó Diễn Xuyên, mặc kệ Tạ Trạch Viễn  đứng đó như tượng gỗ.

Không ai biết Tạ Trạch Viễn  rời đi khi nào, cũng không ai quan tâm.

Anh ta không về nước, mà mua một căn hộ cao tầng ngay gần trang trại nho, nơi có thể rõ từng tấc đất nơi tôi sống.

Ngày ngày, ngoài việc mở họp video với ban điều hành trong nước, Tạ Trạch Viễn  đều lái xe tới cổng trang trại, mang theo những bó hoa không lặp lại, hay những món quà mà tôi từng thích, kiên trì đứng chờ.

Nhưng tôi không để tâm, cũng chẳng vì ta mà thay đổi lịch trình.

Chín năm hôn nhân lệch lạc dạy tôi một bài học:Phụ nữ tuyệt đối không vì đàn ông mà thay đổi phương hướng cuộc đời mình.

Tôi muốn gì, tôi cứ sống .

Còn Tạ Trạch Viễn … tôi đoán ta chỉ đang theo lời ông nội Tạ, ép ta phải tìm cách lành với tôi.

Nên tôi đích thân gọi cho ông nội Tạ, thẳng thắn rõ tôi đã có hôn phu, có cuộc sống mới, xin ông đừng để Tạ Trạch Viễn   chuyện vô ích.

Nhưng một tháng sau, ta vẫn đứng đó.

Cuối cùng, người không nhịn nổi là Phó Diễn Xuyên.

Đêm đó sau buổi tiệc, tôi vừa bước xuống xe đã thấy Tạ Trạch Viễn  đứng dưới đèn đường với bó hồng trắng quen thuộc.

Phía sau là pháo hoa rực rỡ nhuộm cả bầu trời.

Phó Diễn Xuyên từng tự ngược mình, xem đi xem lại clip Tạ Trạch Viễn  cầu hôn tôi năm xưa.

Khi ấy tôi ngây ngốc bị mê hoặc bởi pháo hoa, mù quáng đồng ý.

Nhưng lần này, Phó Diễn Xuyên không nhịn nữa, lao đến, giận dữ túm lấy Tạ Trạch Viễn , đánh tới tấp:

“Đồ mặt dày! Mày là đồ đàn ông hèn hạ nhất tao từng gặp! Cả ngày chỉ biết bám lấy vợ tao, mày nghĩ mày là ai?”

Tạ Trạch Viễn  cũng không vừa:“Nếu không phải ấy bị tai nạn mất khả năng sinh sản, tao căn bản không thèm cho Ninh Nhu giữ đứa bé. Cô ấy chỉ hiểu lầm tao thôi. Chờ tao dỗ ấy nguôi giận, ấy sẽ đá mày thôi.”

Phó Diễn Xuyên phẫn nộ ta ngã sấp.

Tai nạn năm đó, người ở bên tôi là Phó Diễn Xuyên, còn ta, lấy cớ công việc, bay đi du lịch với Ninh Nhu.

Giữa lúc hai người đánh nhau, cảnh sát nước ngoài đi ngang, thấy liền bắt cả ba đưa vào bệnh viện.

Không ngờ, tôi bị đẩy vào phòng Tạ Trạch Viễn .

Hóa ra tất cả là cái bẫy ta sắp đặt.

Anh ta nắm tay tôi, mặt mày tái nhợt:“Thẩm Thanh, xin lỗi. Anh rất nhớ em… nhớ đến phát điên.”

Tôi vết xăm trên ngực ta – mặt trời, mặt trăng, sao trời – hình ba người một nhà tôi từng vẽ.

Ngày xưa ta chê :“Mặt trăng? Loại người như cũng mơ à?”

Tạ Trạch Viễn  giờ đây, giọng khàn khàn, ánh mắt đỏ hoe, run rẩy van xin:“Thẩm Thanh, tha lỗi cho , dù chỉ một chút… cũng .”

Tôi rút tay về, lạnh nhạt:“Bệnh viện này có khoa tâm thần, nên đi đăng ký.”

Anh ta khổ:“Được, nghe em.”

Tạ Trạch Viễn  nghĩ, chín năm ta nợ tôi quá nhiều.Anh ta sẽ dùng cả đời để bù đắp.

Nhưng…Ba ngày sau, tôi và Phó Diễn Xuyên tổ chức hôn lễ long trọng.

Khi Tạ Trạch Viễn  lái xe điên cuồng lao đến, mục sư già đã đọc xong lời chúc phúc.

Khi Tạ Trạch Viễn  lao như điên tới lễ đường, mục sư già đã vừa đọc xong lời chúc phúc.

Tiếng pháo giấy bay đầy trời, mọi người vỗ tay chúc mừng.

Anh ta đứng giữa lễ đường, bộ dạng chật vật không còn hình tượng, hai mắt đỏ rực như thú dữ bị thương.

Không ai ngờ tới ta lại xuất hiện ở đây.

Tiếng huyên náo dừng lại, ánh mắt mọi người đồng loạt dồn về phía người đàn ông mặc áo sơ mi nhăn nhúm, trên ngực vẫn còn vết máu loang lổ.

“Thẩm Thanh!”

Tạ Trạch Viễn  gào lên như phát cuồng, ánh mắt điên dại khóa chặt tôi:“Em không thể kết hôn với hắn ta! Anh không cho phép!”

Toàn bộ hội trường xôn xao.

Phó Diễn Xuyên kéo tôi về phía sau, khẽ lạnh:“Đồ điên, ai cho bước vào nơi này?”

Nhưng tôi lại bước lên trước một bước, đối diện thẳng Tạ Trạch Viễn , bình tĩnh đến lạnh lùng.

“Tạ Trạch Viễn , tôi đã sớm cảnh cáo , giữa chúng ta đã kết thúc.”

Ánh mắt ta đỏ bừng, nghẹn giọng như người sắp phát điên:“Không! Anh không tin! Thẩm Thanh, em , em từng đến mức không ai không biết!Em sao có thể bỏ là bỏ như ?”

Tôi mỉm , một nụ nhẹ tênh tàn nhẫn hơn cả nhát dao:“Đúng , tôi từng , đến mức hèn mọn.Nhưng đã dạy tôi một đạo lý — mà không tôn trọng thì chỉ là trò hề. Vậy nên hôm nay, tôi muốn công khai xé nát quá khứ với , ngay tại đây.”

Tôi không cho ta cơ hội mở miệng, cầm lấy micro, giọng dứt khoát vang vọng khắp hội trường:

“Quý vị, tôi xin phép rõ một chuyện trước toàn thể bè, đối tác của Tạ gia và Phó gia:Tôi, Thẩm Thanh, hôm nay chính thức chấm dứt mọi quan hệ với Tạ Trạch Viễn . Anh ta từng là chồng tôi, từ giờ phút này, ta chỉ là người dưng.Tôi cũng xin khẳng định, tôi và ta đã ký thỏa thuận ly hôn hợp pháp.”

Lời tuyên bố dứt khoát như tiếng chuông phán quyết.

Toàn hội trường lặng ngắt.

Không ai ngờ tôi lại dứt khoát như .

Ngay cả Phó Diễn Xuyên cũng không kìm tôi bằng ánh mắt phức tạp, xen lẫn tự hào.

Tạ Trạch Viễn  đứng đó, đôi mắt đỏ ngầu dần biến thành vô hồn, như người vừa bị cả thế giới vứt bỏ.

Không ai thương ta.

Mọi người chỉ thầm nghĩ — đáng đời.

Người đàn ông cao ngạo từng đứng trên đỉnh cao, hôm nay bị chính người phụ nữ từng ta nhất, nghiền nát tàn nhẫn trước mặt bao người.

  

8

Tạ Trạch Viễn  rời đi giữa những tiếng xì xào bàn tán.

Anh ta không nhớ nổi mình lái xe thế nào rời khỏi lễ đường.

Chỉ biết khi nhận thức thì xe đã dừng giữa cầu cảng hoang vắng.

Ánh trăng phản chiếu lên đôi mắt đỏ hoe, ta ôm đầu, cả người co quắp trong bóng đêm lạnh lẽo.

Không còn ai gọi ta là “chồng”.Không còn ai đứng dưới pháo hoa ngẩng đầu ta .

Tạ Trạch Viễn  lần đầu trong đời cảm nhận thế nào là vực sâu tuyệt vọng.

Không ai đến cứu ta.Không ai quan tâm ta.

Bởi vì người ta từng coi là cả thế giới —— đã không cần ta nữa rồi.

Tạ Trạch Viễn  tận mắt nghe thấy tôi, trong bộ váy cưới trắng tinh, mỉm ba chữ ấy với Phó Diễn Xuyên:“Em đồng ý.”

“Không! Thẩm Thanh! Em không thể lấy hắn ta!”

Tim ta đau đến tê dại, cả người như bị điện giật, quỳ rạp xuống tấm thảm đỏ chói mắt.

Tạ Trạch Viễn  từng cao cao tại thượng, kiêu ngạo tự phụ, lúc này lại như một con chó hoang bị mưa xối ướt nhẹp, quỳ trên đất, giọng khàn đặc cầu xin tôi, chẳng còn chút tự tôn nào:

“Vợ ơi, chúng ta không ly hôn, chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn…Anh xin em, đừng lấy người khác…”

Tôi ta, ánh mắt không hề che giấu chút nào sự chán ghét, giọng dửng dưng từ trên cao xuống:

“Tạ Trạch Viễn , nể mặt ông nội Tạ còn tặng tôi bao lì xì mừng cưới, tôi tạm tha cho vì cái tội đám hôn lễ của tôi. Nhưng tôi và Diễn Xuyên kết hôn, không chào đón . Mời cút về chỗ của .”

Nghe tôi tuyệt đến , nước mắt ta cuối cùng cũng không kìm tuôn trào.”

Anh ta bật khóc, bật điên cuồng, khàn giọng gào lên trước bao người:“Anh không thể sống thiếu em… Từ ngày em rời đi, mỗi ngày đều nhớ em, thậm chí cả trong giấc mơ cũng là em…Thẩm Thanh, em, em hơn tất cả mọi người trên đời này…”

Tạ Trạch Viễn  như điên như dại, phơi bày nỗi tuyệt vọng đến bi thương ngay giữa đám đông.

Anh ta điên cuồng xé rách áo sơ mi đen, chỉ vào hình xăm mặt trăng trên ngực còn đang rỉ máu, hai mắt đỏ rực:

“Em là mặt trăng của , vợ ơi, em muốn gì cũng đồng ý, chỉ xin em, đừng bỏ !”

“Pfft——”

Tôi chẳng những không lòng, ngược lại còn bật mỉa mai.

Tôi ta bằng ánh mắt lạnh tanh, thản nhiên :

“Tạ Trạch Viễn , tôi bây giờ đã có người đàn ông thực sự tôi, và tôi cũng ấy. Người đó là chồng tôi, Phó Diễn Xuyên. Còn ?Cho dù tất cả đàn ông trên thế giới chec sạch, tôi cũng không thèm .”

Trước ánh mắt hoảng loạn của ta, tôi vui vẻ nhận lấy chiếc nhẫn kim cương chín carat, để Phó Diễn Xuyên đeo lên ngón áp út của tôi.

Máu trong người Tạ Trạch Viễn  như đông cứng.

Khi tôi nắm tay Phó Diễn Xuyên đi ngang qua ta, mỉm hạnh phúc để ấy bế tôi rời khỏi giáo đường, Tạ Trạch Viễn  cuối cùng cũng mất kiểm soát, ra một hành khiến tất cả mọi người trong lễ cưới sững sờ.

Anh ta chộp lấy con d a o cắt bánh cưới sáng lấp lánh, hai mắt đỏ đục, gào lên với tôi:“Em chỉ sợ bị tổn thương lần nữa, phải không?Không sao… Anh sẽ moi tim mình ra cho em xem!”

Lưỡi d a o đ â m thẳng vào ngực ta.

Tạ Trạch Viễn  run rẩy, đau đớn đến run cả người:“Nhìn đi, Thẩm Thanh… Tim đây…Tim chỉ có em…”

“Thẩm Thanh… cầu xin em quay đầu lại, thêm một lần… chỉ một lần…”

Tiếng ta gào thét vang vọng khắp giáo đường.

Nhưng tôi không quay đầu, chỉ vùi mặt vào lòng Phó Diễn Xuyên, nũng:“Chồng ơi, đồ thần kinh phát điên thật đáng sợ, mau đưa em đi đi.”

Phó Diễn Xuyên cưng chiều, bế tôi đặt lên ghế phụ chiếc xe thể thao đỏ rực:“Vợ à, mình bỏ trốn đi.”

“Ừ.”

Tôi tựa đầu vào vai ấy, nhẹ nhàng , để ấy đạp ga, đưa tôi lao thẳng về phía hạnh phúc thật sự.

【Hoàn chính thức】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...