14
Tin ta cùng Lâm Yến hòa ly chẳng bao lâu đã truyền khắp kinh thành.
Thiệp mời dự tiệc gửi đến như tuyết bay giữa mùa xuân.
Ai cũng muốn từ miệng ta moi ra chút thật giả, nên ta từ chối hết thảy — ngoại trừ điện hạ Trưởng công chúa.
Trên thiệp nàng viết: “Có việc hệ trọng muốn bàn.”
Ta đi rồi mới biết, “việc hệ trọng” ấy là… giới thiệu lang quân trẻ tuổi.
Nàng :
“Ngươi còn trẻ, lại có bạc có đất, sao phải đơn uổng phí? Mau lại đây mà xem.”
Ta lần lượt từng người.
Người thì da đen, người thì gầy đét, người lại tinh ranh khó đoán.
Trưởng công chúa híp mắt :
“Không lẽ lòng còn nhớ Lâm Yến?
Chỉ mê mỗi hắn thôi sao?”
Ta bật :
“Cũng không hẳn. Hồi đó ta thật sự thích gương mặt ấy, chúng ta… vốn không hợp.
Cả đời này còn dài, người hợp với ta, sớm muộn gì cũng sẽ đến thôi.”
Trưởng công chúa lại lớn.
Mặt trời xuân vừa vặn rọi lên người, ấm áp như thể đời ta từ nay… có thể bắt đầu một chương khác.
15
Rất lâu sau, ta mới nghe tin về Phương Nương.
Năm nàng hai mươi tuổi, đã xuất giá.
Nhưng không phải gả cho Lâm Yến.
Phương lão gia tuyển rể bảng vàng, ép nàng gả cho vị tân khoa Bảng Nhãn.
Ta từng đi dự lễ, nghe vị Bảng Nhãn này vốn thi Trạng Nguyên, chỉ vì diện mạo quá đỗi bình thường mà bị tân đế giáng xuống hàng nhị giáp.
Thật ra, việc nàng không gả cho Lâm Yến khiến ta có phần bất ngờ.
Năm xưa lời đồn náo kinh thành, mà chẳng đi đúng hướng như ta dự liệu.
Lâm đại nhân vốn định sau yến tiệc sẽ bàn chuyện hôn sự với nhà họ Phương, Lâm Yến không chịu.
Hắn : đã có chính thất là Ngọc Dung, cả đời sẽ không lấy ai khác.
Hắn , đối với Phương Nương, bản thân có lỗi, chỉ có thể nhận muội muội, từ nay mọi sự việc của nàng, đều do huynh trưởng là hắn thay nàng quyết đoán.
Phương Nương chờ đợi Lâm Yến suốt hai năm, cuối cùng vẫn không thể đợi .
Ngày nàng xuất giá, Lâm Yến đến tìm ta.
Tự mang theo một bình rượu.
Hắn hỏi:
“Phương Nương cũng đã lấy chồng rồi, Ngọc Dung, chúng ta thật sự không thể nữa sao?”
Ta đáp:
“Đúng rồi.”
Lâm Yến khẽ , như đã đoán trước.
Hắn lấy ra một miếng ngọc bội, là đã xin hoàng thượng cho xuất kinh nhậm chức ở địa phương, muốn đi nhiều nơi, thấy nhiều người, mong xây dựng một vùng đất thanh bình, dân chúng an cư lạc nghiệp.
“Nếu về sau nàng gặp khó khăn,” – hắn – “có thể mang theo ngọc bội đến tìm nhà họ Lâm, hoặc đến cầu người nhà họ Thạch dưới chân cầu Lục Lý.”
Ta không nhận.
“Lâm Yến, ngày đó ta gả cho chàng, là đôi bên vì lợi ích. Chàng không nợ gì ta cả.”
Lâm Yến vẫn cố chấp:
“Coi như là lễ mừng thành hôn của nàng trong tương lai.
Chúc nàng… tìm lang quân như ý, con cháu đầy đàn.”
Ta nhẹ:
“Vậy thì… đa tạ.”
Đó là câu cuối cùng giữa ta và Lâm Yến trong kiếp này.
Sau đó, ta rời khỏi kinh thành.
Nghe tiếng mưa rơi bên lầu nhỏ, ngắm hoàng hôn nơi trường giang, thưởng thức vải ngọt phương Nam.
Năm ta hai mươi bảy tuổi, gả cho một võ tướng trấn thủ biên cương.
Chàng tốt ở mọi mặt.
Ngay cả bộ n.g.ự.c lực lưỡng kia, ta cũng rất vừa ý.
Quả thật, đời người như biển rộng sông dài,
Chỉ là một đoạn gió thoảng nước trôi.
[Phiên ngoại – Góc Lâm Yến]
Về sau, Lâm Yến cả đời không cưới thêm ai.
Người muốn gả cho hắn rất nhiều, hắn đều từ chối.
“Đã có chính thất,” – hắn – “tuyệt đối không dám quên.”
Ngay cả khi hoàng thượng thân chinh mối, hắn cũng không đáp ứng.
Hoàng thượng giận dữ:
“Vị chính thất đó là người như thế nào, mà khiến ngươi nhớ mãi không quên như ?”
Lâm Yến không biết phải trả lời ra sao.
Càng về sau, hình ảnh của Ngọc Dung trong ký ức hắn lại càng rõ nét.
Hồi đó, nàng chẳng giống chút nào với hình mẫu “thê tử hiền lương” mà hắn từng tưởng tượng.
Nàng chẳng hề e ngại, tự tay vén khăn đỏ, mở cửa ra điều đình ba điều ước.
Nàng cũng chẳng yếu đuối, lúc giã cá viên còn khỏe đến mức vung tay như muốn đập cả bếp nhà.
Nàng chẳng đọc nhiều sách, chẳng tuân lễ nghi…
Nhưng nàng lại có sinh khí riêng của mình.
Tựa như một mầm cỏ dại, mọc rễ bất cứ nơi đâu.
Những ngày tháng khốn khó nhất của đời hắn, mỗi sáng mở cửa, đều thấy nàng.
Nàng muốn trồng rau, muốn nuôi gà, chỉ tay vào góc sân hỏi:
“Ở đó dựng chuồng gà có không?”
Lâm Yến thầm nghĩ, sao lại có người như ?
Từ phủ Hầu mà về sống cảnh nghèo, vẫn vui vẻ không chút oán trách.
Thế là, hắn gọi tên nàng thành thói quen:
“Ngọc Dung.”
“Đừng nữa, ta dạy nàng đọc sách .”
Khi nàng kể chuyện mình chỉ là con nuôi mới nhận lại, hắn thấy nàng chẳng chút mặc cảm, lại chẳng cố che giấu.
“Nói ra thì sao? Chàng cũng bị ta lừa lên thuyền giặc rồi đó.”
“Thôi, mau dạy ta tính sổ sách đi.”
Lúc ấy, nàng chẳng quan tâm.
Còn hắn thì thấy xót xa.
Hắn tự nhủ trong lòng:
Cả đời này, phải đối xử tốt với Ngọc Dung.
Nhưng rốt cuộc, hắn vẫn thất tín.
Khi hoàng thượng vì nhà họ Lâm mà rửa oan, những người từng xa lánh hắn lại quay về.
Trong số đó, có nhà họ Phương.
Nhiều năm nay, vì hắn mà Phương Nương không thể thành thân.
Nàng rơi lệ, :
“A Yến, muội không muốn gả cho ai khác cả. Huynh giúp muội, không?”
Hắn không gật đầu ngay, cũng không từ chối.
Hắn nghĩ, bản thân có lỗi với nàng.
Nam nhân ba thê bốn thiếp vốn là chuyện thường.
Huống hồ Phương Nương vốn dĩ từng là hôn thê hắn.
Hắn quá tham.
Muốn giữ lấy Ngọc Dung, lại không nỡ đẩy Phương Nương ra xa.
Cho rằng có thể vẹn cả đôi đường.
Đến khi Ngọc Dung dứt khoát trao tận tay tờ hưu thư, hắn mới thật sự hoảng loạn.
Nhưng …đã không thể giữ nàng lại.
Sau này, Lâm Yến thường mộng thấy Ngọc Dung.
Lúc tỉnh dậy, bên gối trống không, ngoài hiên chỉ có một vầng trăng lạnh lẽo.
Nơi hắn thích nhất sau cùng, không phải cung điện uy nghi.
Mà là…
căn viện nhỏ từng sống ba năm cùng nàng.
Dẫu rằng nàng đã chuyển đi toàn bộ đồ đạc, không để lại vết tích gì.
Nhưng những hình ảnh ấy, từ lâu đã khắc sâu vào tim hắn.
Hắn đứng trong sân trống trải, tựa lan can, ngắm chiếc xích đu trong gió khẽ đong đưa.
“Sau biệt ly, mới nhớ lại phút tương phùng.
Mấy phen hồn mộng, chỉ mong cùng người.”
[HOÀN]
Bạn thấy sao?