Cuộc đối thoại đêm đó, có lẽ Lâm đại nhân chưa hề nhắc lại với Lâm Yến.
Từ sau đó, Lâm Yến đột nhiên bận rộn hẳn lên.
Vì , chàng không biết mỗi ngày ban sáng ta đều quay lại tiểu viện chật hẹp kia, tự mình sai người chuyển toàn bộ hồi môn sang căn nhà mới mà ta đã lặng lẽ mua từ trước, từng chút từng chút một, sửa sang thành nơi chốn ta thực sự muốn sống.
Chàng cũng không biết, ở một góc nhỏ không ai để ý giữa chốn kinh thành phồn hoa, lời đồn đã râm ran nổi lên.
Thậm chí có đoàn hí khúc còn diễn ra một vở trích đoạn nhỏ, âm thầm diễn tại các trà lâu tửu quán.
Lần cuối cùng ta về tiểu viện, ta còn ghé xem một vở diễn. Chuyện kể về một đôi nhân chưa cưới, bị thời cuộc chia lìa, nam nhân khổ luyện đèn sách cầu công danh, nữ tử tuyệt thực ngóng đợi, quyết chờ đến ngày chàng công thành danh toại để gả cho chàng.
Trong suốt những năm tháng ấy, đôi bên chịu muôn vàn thống khổ, quyết chí không rời, tâm ý sắt son.
Màn hạ, khán giả dưới đài rơi lệ nghẹn ngào. Có người nhân lúc ấy mà buông lời:
— “Chẳng phải như chuyện của Lâm đại nhân với Phương nương đó ư? Nay Lâm phủ hồi triều, đôi trẻ cũng nên đoàn viên rồi.”
Ta thỏa mãn rời khỏi hí phường, ghé lại tiểu viện lần cuối để chuyển chiếc giường cưới, đến lúc này thì nơi ấy đã không còn vết tích gì của ta.
Chỉ trừ — chiếc xích đu dưới gốc cây.
Nha hoàn hỏi ta:
“Tiểu thư cái xích đu này mãi, có muốn đào mang theo không?”
Ta mỉm :
“Thôi, để lại đi.”
Về sau, ta sẽ có chiếc xích đu tốt hơn, sơn màu ta thích, treo nơi ta mong muốn, ở một nơi ta có thể thấy mỗi khi mở mắt ra.
Tối hôm ấy ta trở về hơi trễ.
Lâm Yến đã ở nhà.
Chàng vừa tắm xong, thấy ta về liền đưa khăn lau tóc cho ta, bảo ta giúp chàng hong khô tóc.
Gần đây chàng thường như — hay nhờ ta những chuyện nhỏ nhặt, chẳng đáng kể lại rất thân mật. Ta không từ chối, cũng không gổ. Ta ngoan ngoãn nhận khăn, đứng phía sau chàng.
Chàng :
“Cha mẹ về đã mấy hôm, ngày kia nhà sẽ mở yến thưởng hoa, mời các quan lại và gia quyến. Nàng đi theo mẫu thân hoặc mấy tẩu tẩu, đừng chạy lung tung.”
Ta đáp: “Thiếp biết rồi.”
Chàng lại dặn:
“Nếu gặp Phương nương, chớ nên sự, vì ta mà nhẫn nhịn chút đi. Dù người ta gì, ta cũng luôn đứng về phía nàng.”
Ta nghĩ, những lời đồn ấy, hẳn là cũng đã đến tai chàng rồi.
Vì thế ta gật đầu: “Vâng.”
Cuối cùng, Lâm Yến đột ngột xoay người ôm ta vào lòng.
Nam tử trẻ tuổi thân nhiệt nóng rực, vòng tay lơi lơi ôm lấy eo ta, ngẩng đầu ta, ánh mắt khẩn thiết:
“Ngọc Dung, nàng dạo này như biến thành người khác .
Ta có chút không yên lòng.”
Ta mỉm :
“Trước đây không ai dạy, không biết vợ chồng nên sống thế nào. Giờ mẫu thân với tẩu tẩu, mới ngộ ra một ít. Chàng không vui sao?”
Chàng lắc đầu, ngón tay chạm nhẹ cằm ta:
“Hôm nay… không?”
12
Ta từ chối Lâm Yến, chỉ khéo léo vỗ về: “Thiếp vẫn chưa sẵn sàng.”
Chàng cũng không giận, chỉ thở dài:
“Cũng đúng, giờ chúng ta về lại Lâm phủ, ngày tháng còn dài mà.
Chỉ mong nàng đừng để ta chờ quá lâu.”
Hai ngày trôi qua như chớp mắt.
Cuối cùng cũng đến ngày Lâm phủ mở yến lớn chiêu đãi khách khứa. Tấm biển mới treo lên, giả sơn ao nước cọ rửa sáng choang, rất nhiều hoa quý bày khắp hoa viên.
Lâm Yến theo cha và huynh trưởng tiếp khách ở tiền sảnh.
Trước khi đi, chàng đặc biệt giao phó ta cho Lâm phu nhân:
“Mẫu thân, Ngọc Dung từ nhỏ lớn lên bên ngoài, xin người để ý nhiều hơn.”
Lâm phu nhân gật đầu.
Chàng không biết rằng — sau khi chàng rời đi, Lâm phu nhân từ tay áo lấy ra hai phong thư. Một là thư từ ta. Một là thư …hòa ly, ký tên: Lâm Sùng.
Lâm phu nhân bảo:
“Ngọc Dung, giờ ta cũng chẳng biết mình là đúng hay sai. Không rõ là giúp con thoát khổ, hay A Yến. Từ nhỏ nó đã kiêu ngạo, chẳng ai lọt vào mắt nó, mà nó lại để tâm tới con. Nếu có hiểu lầm, hai vợ chồng rõ là .”
Ta đáp:
“Lời phu nhân đều đúng. Chỉ là Ngọc Dung… tham quá mà thôi.”
Khi còn ở làng, ta chỉ mong gả cho người tử tế, không bệnh không đánh chửi, có cơm no. Sau này về Hầu phủ, ta thấy muội muội tỉ tỉ gả chồng, kẻ êm ấm, người đấu đá, không ai sống như ta với Lâm Yến — gọi là phu thê mà chỉ như người dưng.
Ta cúi mình thi lễ cáo biệt.
Nhân lúc khách khứa đông đúc, ta lặng lẽ rời khỏi Lâm phủ, trở về tiểu trạch của mình.
Đêm đó, ta quỳ trước mặt Lâm đại nhân và phu nhân — không phải để khóc kể, mà là để bày rõ thiệt hơn:
“Việc hòa ly có ba điều lợi:
Thứ nhất, phụ thân Phương nương là trọng thần tam công, còn Hầu phủ nhà thiếp thì đến đời huynh đã bị tước vị, không thể sánh với Phương gia.
Thứ hai, nàng ấy vì đợi A Yến mà tuyệt thực phản kháng, nay đã ba năm. Nếu không cưới nàng, A Yến sẽ mang tiếng tuyệt bạc nghĩa. Mà đường đường là tiểu thư Phương gia, sao có thể thiếp? Hòa ly chính là để cho nàng ấy một danh phận xứng đáng.
Bạn thấy sao?