Vì ta mỉm , khéo léo ngụ ý:
“Nhưng ta không thích ngọc lan.
Ta là người phàm tục, chỉ mê những sắc đỏ rực rỡ.
Ý tốt của Phương nương, ta xin nhận, ta sẽ chọn mẫu đơn.”
Vừa ôm chậu mẫu đơn vào lòng, ta vừa thuận miệng ra điều ấy,
nào ngờ lại đ.â.m trúng chỗ đau của nàng.
Phương nương đứng trước mặt ta, nước mắt lặng lẽ rơi lã chã.
Ta còn chưa hiểu ra sao, nàng đã hỏi khẽ:
“Tỷ tỷ, không thể nhường cho muội thật sao?”
“Gì cơ?”
“Chỉ là một chậu hoa thôi, có gì phải tiếc?”
Ta còn đang ngơ ngác, thì từ hành lang hoa dài phía sau, Lâm Yến sải bước đi tới.
Áo bào đỏ thẫm, hẳn là vừa hạ triều đã đến phủ công chúa.
Lâm Yến không hỏi han gì, trực tiếp nhận lấy chậu hoa từ tay ta, đưa cho thị nữ của Phương nương:
“Trong phủ có nhiều mẫu đơn rồi, nàng không thiếu một chậu này.
Có phải không?”
Lời ấy không với ta, mà như thay cho Phương nương.
Ta ngẩn người.
Tưởng nàng chỉ muốn xin hoa
Thì ra… nàng muốn xin người.
Ta Lâm Yến, Phương nương, lại chậu hoa kia:
“Lấy đi.”
Phương nương vừa khóc, mắt vẫn đỏ hoe.
Nàng cúi đầu cảm ơn:
“A Yến ca ca tặng thiếp tập thơ hôm trước, có một bài viết về mẫu đơn rất hay.
Vừa thấy chậu hoa này, thiếp liền nghĩ đến ca ca, mới… lỡ tay giành mất của tỷ tỷ.
“Tỷ tỷ không giận thiếp chứ? Nếu không…”
Lâm Yến bật :
“Nàng ấy xưa nay rộng lượng, cứ yên tâm mà lấy.”
Họ trò chuyện thật lâu, nam thanh nữ tú, lời dịu dàng, tiếng vui vẻ.
Ta không nghe nổi nữa.
Dù khi nãy chàng giật chậu hoa từ tay ta, ta cũng không giận,
mà giờ… tim ta như trống rỗng.
Tập thơ ấy – là quà sinh thần ta tặng chàng.
Món quà ta cất công tìm mua –
giờ chàng tặng lại cho người khác.
Chỉ vì ta nghĩ chàng thích đọc thơ,
ta dốc lòng tìm sách quý, quên mất – Phương nương cũng thơ.
Vì , rời phủ công chúa, ta gọi Lâm Yến lại khi chàng vừa leo lên ngựa:
“Lâm Yến, về phủ đi, ta có chuyện muốn .”
4
Đêm ấy, trăng sáng sao thưa.
Ta bày một bàn tiệc nhỏ trong vườn, Lâm Yến không biết từ đâu mang đến một bình rượu, là ngự ban, muốn ta nếm thử.
Ta ngửa cổ cạn chén.
“Lâm Yến, chúc mừng chàng.
Lão gia cuối cùng cũng giải oan, người nhà Lâm gia cũng sắp trở về. Những ngày chàng lặn lội vì chuyện này, cũng coi như không uổng công rồi.”
Lâm Yến khẽ, ánh mắt cong cong, lại rót thêm rượu cho ta.
“Cùng vui.”
“Ba năm trước, đêm tân hôn, ta và chàng từng hẹn ước, rằng khi lão gia giải oan, hai ta sẽ hoà ly, đường ai nấy đi.
Ta nghe Phương nương tử vẫn chưa gả, hai người có thể nối lại tiền duyên.”
Ta rút từ tay áo ra tờ hoà ly thư đã viết sẵn, đưa đến trước mặt chàng.
Chàng liếc qua một cái, rồi nhanh chóng dời mắt đi.
“Ngọc Dung, hôm nay nàng không vui sao?
Là vì Phương nương tử à?”
Lâm Yến vẫn luôn là người thông minh, thấu mưu sự triều chính,
mà khi đứng trước cảm lại giả bộ hồ đồ.
“Phương nương tử thực ra cũng rất đáng thương.
Đừng nàng xuất thân cao quý, mẫu kế nắm quyền trong nhà, sống chẳng dễ dàng gì.
Vì chuyện của Lâm gia mà hôn sự bị trì hoãn…
Ngọc Dung, ta không thể không quan tâm nàng ấy.
Mong nàng hiểu cho.”
Những lời này nghe thì như có lý, mà thực ra chẳng hề có lý.
Chuyện giữa chàng và nàng ấy, là việc của hai người.
Cớ gì lại bắt ta phải bao dung?
Cớ gì đem quà sinh nhật ta dốc lòng chuẩn bị lại để chàng tặng người ta?
Cớ gì hoa ta trúng, chàng lại tặng cho nàng ấy, chỉ vì nàng ấy thích?
Ta liên tục cạn ba chén, đầu đã hơi choáng váng, ta vẫn điềm tĩnh :
“Lâm Yến, chàng như là không đúng.
Đối với ta không công bằng.
Ta cũng chẳng cầu gì nhiều… chỉ cần chàng… ký vào tờ hoà ly này.”
Lâm Yến im lặng, cầm lấy hoà ly thư, nhét vào tay áo.
“Ngọc Dung, nàng say rồi.
Chuyện này, chờ khi nàng tỉnh táo lại, chúng ta sẽ tiếp.”
Rượu này uống vào miệng ngọt ngào, sau vài chén mới ngấm.
Nhưng ta vẫn còn tỉnh táo — đủ để hiểu rằng điều chàng muốn là… không muốn nữa.
Thực ra cũng dễ hiểu thôi.
Lâm gia vừa giải oan, Lâm Yến đang như diều gặp gió,
ngay cả tên ta cũng người người truyền tụng, ai ai cũng khen ta thủy chung nghĩa , dìu chàng vượt qua nguy nan.
Nương tử đồng hành thời hoạn nạn, không nên bỏ.
Nếu hoà ly lúc này, danh tiếng của chàng sẽ bị tổn .
Chàng gánh không nổi điều đó.
“Ta hiểu rồi.”
Đã không thể gì nữa, ta cũng không ép.
Lấy cớ đã ngà say, đứng dậy trở về phòng.
Buồn thay, Lâm Yến cũng theo sau đứng dậy, cầm lấy đèn lồng trong tay ta:
“Đêm khuya đường xa, để ta tiễn nàng một đoạn.”
Nghe thì cảm lắm.
Nhưng nhà hiện tại chỉ là căn ba gian nhỏ, từ vườn về phòng ta chỉ ba mươi bước, bốn mươi bước.
Làm gì mà gọi là “xa”?
Bạn thấy sao?