Tứ Mỹ “May Mắn” – Chương 1

01

 

Mở mắt ra, chị dâu đang cầm báo cáo siêu âm, gương mặt đầy tự hào.

 

“Đây là thai tư đấy, bác sĩ tỉ lệ là một trên sáu triệu!”

 

“Nhà họ Triệu của các người lấy tôi đúng là phúc lớn trời ban, đợi bốn đứa trẻ ra đời, chắc chắn sẽ rạng danh tổ tông!”

 

Mẹ tôi và trai tôi rơm rớm nước mắt, liên tục là tổ tiên tích đức.

 

Chị dâu ôm bụng, ba tháng mang thai mà bụng đã lớn như người mang thai năm tháng, tự hào khoe với tôi.

 

“Vân Vân, em cũng xem đi, là thai tư đấy! Em bác sĩ chắc cũng chưa từng thấy, đúng không?”

 

Kiếp trước, tôi không kịp vui mừng, ngược lại chỉ lo lắng cho sức khỏe của chị ấy.

 

“Chị à, em thấy người ta mang thai đôi đã đủ khổ sở rồi, chị mang thai tư, chắc sẽ khó chịu lắm, cơ thể chịu đựng nổi không?”

 

Nghe sinh tư có nguy cơ rất lớn, sinh non là chắc chắn, đa phần còn phải nằm lồng ấp, nếu không may còn phải cấp cứu.

 

Tôi thật lòng lo cho chị ta.

 

Nghe những lời này, trai tôi, Triệu Hưng Vượng, từ niềm vui mừng bình tĩnh trở lại và bắt đầu tính toán.

 

Anh ấy là công nhân xây dựng, một tháng việc cực khổ chỉ kiếm sáu ngàn tệ, cộng thêm lương nhân viên văn phòng bình thường của chị dâu, tổng cộng chưa đến một vạn tệ.

 

Trừ đi tiền nhà đắt đỏ ở thành phố S, hiện tại nuôi một gia đình bốn người đã khó khăn, giờ thêm bốn miệng ăn nữa…

 

Mẹ tôi cũng do dự, với điều kiện kinh tế của chị, chắc chắn không thể bảo mẫu, một mình chị dâu chăm sóc bốn đứa trẻ, nghĩ thôi cũng đủ thấy mệt mỏi.

 

Nhưng họ chỉ nhau rồi không gì.

 

Tôi khi đó còn trẻ và ngây thơ, nên khéo léo đề nghị có thể cân nhắc giảm thai.

 

Chị dâu ngay lập tức nổi giận: 

 

“Vân Vân, em định đoạn tuyệt dòng dõi nhà họ Triệu sao! Em đang ghen tỵ với chị, muốn chị không thể sinh con trai cho nhà họ Triệu chứ gì!”

 

Tôi vội vàng giải thích: 

 

“Không phải đâu chị, giảm thai chỉ là giảm bớt một vài đứa thôi, chứ không phải bỏ hết.”

 

Lúc này Triệu Hưng Vượng mới lên tiếng: 

 

“Đúng rồi vợ à, hay là mình giữ lại hai đứa, thêm vào với Dẫn Chương và Dẫn Ngọc, hai trai hai , vừa đẹp.”

 

Mẹ tôi cũng nhân cơ hội khuyên bảo.

 

Dù bà thương cháu trai đầu lòng, bà cũng không muốn phải tiêu hết số tiền hưu trí của mình.

 

Khuyên nhủ mãi, cuối cùng chị dâu cũng đồng ý, đến bệnh viện giảm thai.

 

Đến ngày sinh, hai bé song sinh chào đời.

 

Cả hai đều là con .

 

Không khí trong nhà trở nên ảm đạm.

 

Chị dâu chỉ thẳng vào mặt tôi mắng: 

 

“Tất cả là tại em, khiến chị không có con trai!”

 

Không chỉ chị ta, mẹ tôi và trai cũng cho rằng hai đứa con bị giảm đi là con trai, và họ trách móc tôi không ngừng.

 

Họ , chính tôi đã khiến nhà họ Triệu đoạn tuyệt dòng dõi, tôi nợ chị cả đời, hai đứa con vô tích sự này bắt buộc tôi phải nuôi dưỡng.

 

Tôi không biết phải thanh minh thế nào, đành chấp nhận trong mơ hồ.

 

Hai đứa trẻ khi sinh ra nhỏ chỉ bằng bàn tay, tiếng khóc cũng giống như mèo con.

 

Tôi nghe mà cảm thấy mềm lòng, chăm sóc chúng còn chu đáo hơn cả bố mẹ ruột.

 

Nhưng người nhà luôn nhồi nhét vào đầu chúng rằng nếu không có dì, hai con đã có hai trai, chắc chắn cưng chiều hơn và hạnh phúc gấp trăm lần bây giờ.

 

Còn rằng nếu không phải tại tôi, gia đình cũng không thiếu con trai, không phải sống trong cảnh cúi đầu như bây giờ.

 

Vì thế, từ nhỏ hai đứa cháu đã ghét tôi.

 

Đêm trước kỳ thi đại học, trời mưa tầm tã, chúng nhắn tin bị người ta bắt nạt.

 

Tôi vội vã chạy đến trong cơn mưa, phát hiện chúng đang uống rượu với đám côn đồ trong quán bar.

 

Tôi muốn đưa chúng về nhà, chúng hất tay tôi ra, dựa vào lòng mấy gã đàn ông xa lạ, rồi hét lên.

 

“Chúng tôi chỉ muốn cảm nhận thương của trai, nếu không phải tại , chúng tôi đã có trai rồi!”

 

Tôi kéo chúng ra ngoài, đám côn đồ say rượu vung dao trái cây, đâm vào tôi để lại những lỗ hổng lớn nhỏ khắp cơ thể.

 

Mưa lớn cuốn trôi sạch máu của tôi.

 

Sáng hôm sau, chúng đi thi đại học, rồi vào đại học và mỗi người một nơi.

 

Bên kia muốn giải quyết êm xuôi, đưa ra một khoản tiền lớn để hòa giải.

 

Mẹ tôi và gia đình chị cầm số tiền đó, cảm thán rằng nuôi tôi lớn đến chừng này cuối cùng cũng có chút giá trị.

 

Họ lật qua trang này cùng với việc nhẹ nhàng tháo bức linh vị của tôi.

 

...

 

Sống lại, báo cáo siêu âm của chị dâu vẫn đang lắc lư trước mắt.

 

Không ai chủ nhắc đến chuyện giảm thai, chị dâu lại hỏi tôi.

 

“Vân Vân, em là bác sĩ, em thấy thai tư thế này có ổn không? Nghe người ta khó sinh lắm.”

 

Tôi đáp: 

 

“Chị à, em chỉ là bác sĩ thú y, chuyện của người em không hiểu đâu!”

 

“Mà bốn đứa cũng không phải nhiều lắm, em còn từng đỡ đẻ cho mèo chó, mỗi lứa đến bảy tám đứa, có sao đâu, hơn nữa đó còn là tiền của đấy.”

 

Mẹ tôi

 

“Đây là lộc trời cho, gì có chuyện bỏ đi, có biết bao nhiêu người muốn còn không mà!”

 

Triệu Hưng Vượng cũng gật đầu: 

 

“Vân Vân đúng, con cái sinh ra đều mang theo phần lương thực của mình. Vợ à, em chỉ việc sinh, sinh ra rồi tự nhiên sẽ có cách nuôi.”

 

Chị dâu nghe xong rất hài lòng.

 

Tôi , kiếp này không có tôi kẻ dại dột, xem các người nuôi con thế nào.

02

 

Chị dâu mang thai bốn, đã sinh non trước hai tháng.

 

Đến tuần thứ 32, bốn đứa trẻ chào đời.

 

Lúc này, bốn đứa chỉ nhỏ bằng con chuột, đến tiếng khóc cũng không nghe , vừa ra khỏi bụng mẹ đã đưa ngay vào phòng ICU để cấp cứu. 

 

Mẹ tôi đứng bên ngoài lo lắng đến xoay quanh, mãi đến khi nghe thấy bác sĩ gọi người thân của Trương Phượng Quyên, bà ấy vội vàng hỏi.

 

“Bác sĩ, sinh mấy đứa con trai?”

 

Bác sĩ đáp: 

 

“Hiện tại hình chưa ổn định, gia đình cần chuẩn bị nhiều chi phí, ít nhất là 200.000 tệ.”

 

Mẹ tôi hỏi tiếp: “

 

Có hai đứa con trai phải không?”

 

Bác sĩ

 

“Bọn trẻ rất nhỏ, thời gian nằm trong ICU có thể kéo dài, gia đình phải chuẩn bị tâm lý có thể kéo dài đến cả tháng.”

 

Mẹ tôi vẫn hỏi tiếp: 

 

“Cả bốn đứa đều là con trai chứ?”

 

Bác sĩ thở dài: 

 

“Tất cả đều là con , lúc mổ ra đã xác nhận với sản phụ rồi.”

 

Mẹ tôi ngay lập tức hét toáng lên: 

 

“Không thể nào!”

 

Bà ấy như cơn gió lốc lao tới cửa ICU, cố hé cửa vào bên trong.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...