4
Cô ta “vô ” đổ bát canh trước mặt tôi, vấy bẩn váy mới của tôi, rồi rưng rưng xin lỗi.
Tôi lập tức cứu lấy nửa miếng sườn xào chua ngọt còn lại trong bát, tiếc nuối phần thịt dính dầu, rồi mới ngẩng lên:
“Váy không sao, giặt là . Chỉ tiếc miếng sườn. Lần sau đổ canh thì ngắm cho chuẩn, đừng lãng phí đồ ăn.”
Nói xong, tôi nhét nửa miếng chưa dính dầu vào miệng.
Bạch Lộ tức đến xanh mặt.
Cô ta thử châm ngòi trước mặt bà Cố, bảo tôi lười biếng, suốt ngày chỉ biết ăn.
Bà Cố gương mặt tôi hồng hào, tròn trịa hơn trước, rồi gương mặt chăm chút kỹ lưỡng của Bạch Lộ lại lộ vẻ gay gắt vì ghen tức, hiếm hoi :
“Ăn là phúc. Cốc Vũ mới về, sức khỏe là quan trọng.”
Ngay cả Sương Giáng — người ghét tôi nhất — cũng đổi thái độ sau lần tôi “vô ” chia cho cậu ta một miếng bánh sầu riêng hiếm hoi của bếp (chỉ vì thấy cậu ta chằm chằm, tôi tiện tay đưa).
Từ “cực kỳ ghét” thành “chê bai thỉnh thoảng có thể bàn chuyện đồ ăn”.
Lập Hạ trở thành người chuyện với tôi nhiều nhất.
Anh hay tôi với vẻ kinh ngạc, như đang quan sát một loài vật quý hiếm.
“Cốc Vũ, em thật sự… chẳng quan tâm gì đến Bạch Lộ à?”
Một chiều nọ, tìm thấy tôi đang gặm táo trong vườn, không nhịn hỏi.
Tôi vừa gặm vừa để nước táo bắn ra:
“Quan tâm gì? Có ăn đâu.”
“Nó chiếm chỗ của em mười tám năm đấy!”
“Ồ.” Tôi cắn thêm một miếng to, “Giờ tôi có cơm ăn, có giường ngủ, thế là tốt.”
“Thế ba mẹ… em không thấy họ thiên vị à?”
“Cũng tạm.” Tôi thật, “Bà Cố… à, mẹ, mua cho tôi nhiều đồ ăn ngon. Còn ba… tuy hay nhíu mày, cũng chẳng bớt tiền ăn của tôi.”
Ông Cố chắc thấy tôi không ra dáng tiểu thư, lại vướng máu mủ nên chọn cách bù đắp vật chất, cho tiền tiêu vặt rất hào phóng — đa phần tôi dùng để săn đồ ăn ngon.
Lập Hạ tôi, hồi lâu mới lắc đầu, bước đi, miệng lẩm bẩm: “Quái vật.”
Kinh Chập vẫn là người tôi khó đoán nhất.
Anh hiếm khi ở nhà, mà mỗi lần gặp, ánh mắt sâu thẳm, mang theo sự đánh giá.
Không giống Sương Giáng — thích ghét để lộ ra — hay Lập Hạ đầy tò mò, giống người ngoài lạnh lùng đang cân nhắc điều gì đó.
Có lần tôi học lỏm bánh trứng, khay nướng nóng bỏng tay, tôi suýt rơi vào chân.
Không biết xuất hiện từ khi nào ở cửa, ra tay nhanh đến mức không rõ, chụp lấy mép khay, đặt xuống an toàn.
“Cẩn thận.” Giọng lạnh, rút khăn giấy lau tay, như chỉ vừa xử lý một rắc rối nhỏ.
“Cảm ơn cả.” Tôi khay bánh trứng còn nguyên vẹn, thơm lừng, chân thành cảm ơn.
Anh liếc tôi, im lặng quay đi.
Ngày tháng êm đềm như bát nước ấm, ngoài chút “mùi chua” của Bạch Lộ thỉnh thoảng nổi lên và sự chuyên tâm ăn uống của tôi trên bàn cơm, gần như chẳng có sóng gió.
Cho đến sinh nhật của bà Cố.
Nhà họ Cố mời đông khách, biệt thự đèn đuốc sáng trưng, váy áo thướt tha.
Bạch Lộ dĩ nhiên là tâm điểm, mặc váy cao cấp, như thiên nga trắng kiêu hãnh, đàn piano, khiêu vũ, cử chỉ thanh nhã, nhận tiếng vỗ tay rào rào.
Còn tôi, mặc chiếc váy xanh nhạt vừa vặn, theo chuẩn mực mà bà Cố bảo người chuẩn bị, lặng lẽ đứng ở góc khu buffet của phòng tiệc.
Đây mới là chiến trường chính của tôi.
Đầu bếp hôm nay là đầu bếp Michelin hẳn hoi, món nào cũng tinh xảo.
Tôi bưng đĩa, như ong chăm chỉ, len lỏi giữa cả rừng đồ ăn.
Tháp cá hồi xông khói tartare, gan ngỗng áp chảo ăn kèm sung khô, bò non nấu với nấm truffle đen… Món nào cũng thử một miếng, hạnh phúc muốn bay lên.
“Ha, nhà quê vẫn là nhà quê, chẳng ra dáng chút nào.”
Một giọng nữ đầy mỉa mai vang lên bên cạnh.
Tôi ngẩng lên, là một trong mấy “chị em nhựa” của Bạch Lộ, họ Vương, tên gì thì quên mất.
Cô ta khoác tay một khác cũng trang điểm kỹ lưỡng, ánh mắt khinh khỉnh tôi, giọng vừa đủ để mấy người xung quanh nghe rõ:
“Đúng đó, chị Lộ Lộ giỏi thế, sao lại có em như ? Chỉ biết ăn, y như ma đói đầu thai.”
Tôi nuốt miếng thịt bò mềm mọng cuối cùng, bình thản họ: “Các đang chắn đường tôi lấy tôm hùm.”
Mặt Vương cứng lại: “Cô…”
“Tránh nào.”
Tôi bưng đĩa, nghiêng người lách qua, mục tiêu thẳng tiến tới chiếc càng tôm hùm đút đầy phô mai, nướng vàng thơm ngào ngạt.
Xung quanh vang lên vài tiếng nén.
Cô Vương và đỏ mặt rồi lại trắng bệch.
Không biết Bạch Lộ tới từ khi nào, trên mặt mang nụ vừa lo lắng vừa như muốn giải vây: “Chị Cốc Vũ thích tôm hùm à? Để em gắp cho.”
Cô ta cầm kẹp, tác tao nhã gắp một miếng thịt tôm bỏ vào đĩa tôi.
Trong lúc đó, chiếc vòng tay kim cương lấp lánh trên cổ tay trượt xuống, sáng rực dưới ánh đèn.
Bạn thấy sao?