3
“Cô Cốc Vũ, đây là phòng của . Cần gì thì bấm chuông gọi tôi.”
“Ừ.” Tôi đáp, mắt lại dán vào chiếc giường giữa phòng — phủ chăn lông vũ mềm mịn, trông như có thể nuốt trọn cả người.
Muốn ngã lên đó quá.
Nhưng bụng lại “ục” một tiếng đúng lúc. Mấy miếng trái cây và bánh ngọt ở buổi nhận thân chẳng thấm vào đâu.
“Tối ăn mấy giờ?” Tôi hỏi thẳng.
Bà Trương hơi khựng lại, chắc chưa từng gặp chủ nào hỏi thẳng giờ ăn như , rồi đáp:
“Thường là bảy giờ, ở phòng ăn dưới lầu.”
“Ồ.” Tôi liếc đồng hồ treo tường, mới năm giờ. Còn hai tiếng.
Khó chịu ghê.
Bà Trương rời đi. Tôi bước đến cửa sổ, xuống khu vườn cắt tỉa gọn gàng.
Kiếp trước, tôi vì muốn lấy lòng mà vụng về xuống phụ cắt tỉa, kết quả hỏng bụi hoa
hồng bà Cố quý, rồi bị Bạch Lộ “vô ” mách lại, ăn đủ mắng mỏ.
Còn lần này? Liên quan gì tới tôi. Tôi chỉ quan tâm bếp ở hướng nào thôi.
Cuối cùng cũng tới giờ cơm.
Bàn ăn dài phủ khăn trắng tinh, bộ đồ ăn bạc sáng bóng.
Ông Cố ngồi chính giữa, bên phải là bà Cố và Kinh Chập, bên trái là Lập Hạ, Sương Giáng và Bạch Lộ. Vị trí của tôi ở tận cuối bàn, xa nhất khỏi chỗ ông Cố.
Tốt, yên tĩnh.
Món ăn lần lượt bưng lên: tôm nõn hấp, cá song hấp, chân ngỗng hầm bào ngư, thịt viên cua, măng tây nấu súp… tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật.
Người hầu bắt đầu gắp cho từng người. Bát tôi có đúng một đũa tôm, một đũa măng tây — lượng rất “ý tứ”.
Bạch Lộ ăn từng miếng nhỏ, dáng tao nhã, dịu giọng với bà Cố:
“Mẹ, cá song hôm nay tươi quá, mẹ ăn thử đi.”
Rồi tự tay gắp một miếng nhỏ cho bà.
Bà Cố hiền: “Lộ Lộ thật hiểu chuyện.”
Kinh Chập im lặng ăn, tác gọn gàng.
Lập Hạ thỉnh thoảng thêm đôi câu.
Sương Giáng có vẻ mất tập trung, mắt thỉnh thoảng liếc về phía tôi.
Tôi không ai, chỉ tập trung vào món gần mình nhất — thịt kho tàu.
Bóng mỡ óng ánh, nạc mỡ xen kẽ, mùi thơm như đang câu hồn.
Tôi cầm muỗng, không chút do dự, múc ba miếng to bỏ vào bát. Mỗi miếng rung rinh, phần mỡ trong suốt như thạch.
Cả bàn ăn khựng lại một nhịp.
Bạch Lộ cầm đũa hơi dừng lại.
Sương Giáng bật khẩy: “Này, là heo hả? Ăn lắm mỡ thế?”
Ông Cố nhíu mày, đặt đũa xuống, hắng giọng: “Cốc Vũ, ăn uống cũng nên ý…”
“Ba,” tôi cắt lời, ngẩng đầu, mắt thẳng thắn, “ở xóm ổ chuột, cả năm hiếm khi ngửi thấy mùi thịt. Mỡ thì đỡ thèm, lại no lâu.”
Nói xong, tôi gắp hẳn một miếng bỏ vào miệng.
Mùi nước sốt đậm đà, béo ngậy của mỡ, chắc của nạc hòa quyện, ngon đến muốn thở dài.
Ông Cố ngậm lại lời, chỉ mệt mỏi đưa tay bóp trán.
Bà Cố tôi, rồi bát thịt kho đầy ắp trước mặt tôi, định lại thôi.
Bạch Lộ đúng lúc dịu giọng: “Chị Cốc Vũ trước kia chịu khổ, ăn nhiều chút cũng phải. Chỉ là… một lúc ăn nhiều đồ dầu mỡ quá, sợ dạ dày không chịu nổi. Bà Trương, lấy cho Cốc Vũ một bát canh nhé.”
Cô ta tỏ vẻ quan tâm vô cùng.
“Ừ, đúng.” Tôi gật đầu, đưa luôn cái bát trống cho người hầu bên cạnh, “Cho thêm bát cơm nữa, chan canh ăn mới trôi.”
Nước sốt thịt kho chan cơm — hết ý!
Người hầu: “…”
Nụ của Bạch Lộ khựng lại.
Sương Giáng tôi kiểu “tôi thua rồi”, bỏ hẳn ý định chuyện.
Lập Hạ rốt cuộc không nhịn , bật khẽ, rồi vội cúi xuống ăn cơm khi bắt gặp ánh mắt khó chịu của ông Cố.
Kinh Chập vẫn lạnh mặt, tốc độ ăn cơm thì nhanh hơn chút.
Một bữa cơm, tôi ăn no đến mức thỏa mãn, quét sạch như gió cuốn mây tan.
Còn họ thì… bầu không khí có chút vi diệu.
Ngày cứ thế trôi qua từng chút một.
Cả nhà họ Cố nhanh chóng nắm “bản tính” của tôi.
Tôi không tranh giành cảm.
Bạch Lộ kéo tay bà Cố nũng, ra vẻ ngoan ngoãn, khoe tài nghệ, còn tôi thì loanh quanh trước cửa bếp, nghiên cứu cách dùng lò nướng.
Tôi không giành tài nguyên.
Ông Cố hỏi tôi có hứng thú với công ty hay muốn học gì không, tôi lắc đầu thẳng thắn:
“Không hứng, học cũng không vô.”
Quay đầu hỏi bà Trương: “Trưa nay có hầm giò heo không?”
Tôi không chuyện.
Bạch Lộ nhiều lần “vô ” rơi khuyên tai hay vỡ bình hoa trước mặt tôi, ngầm ám chỉ là tôi vụng về hỏng.
Tôi chỉ đứng ta diễn, đợi diễn xong mới bình thản hỏi:
“Diễn xong chưa? Xong rồi thì tôi đi ăn cơm nhé? Sườn để nguội khó gặm lắm.”
Thật ra, trình của Bạch Lộ cũng cao, nước mắt muốn rơi là rơi, lời khéo léo kiểu “trà xanh” cứ thế tuôn ra, lại còn biết lấy lòng ba trai.
Kiếp trước, tôi bị bộ chiêu thức này đánh cho không kịp trở tay.
Nhưng kiếp này, mọi tính toán của ta như ném vào đống kẹo bông mềm xốp, trơn tuột.
Cô ta khóc kể oan ức, ám chỉ tôi chèn ép ta. Tôi: “Ồ. Thịt chiên giòn hôm nay hơi già, quá lửa mất ba giây.”
Bạn thấy sao?