11
Trong tiệc, Bạch Lộ không xuất hiện. Bà Cố bảo ta không khỏe.
Ông Cố hiếm hoi có bài phát biểu đầy cảm , cảm ơn khách, cảm ơn gia đình. Cuối cùng, ông tôi, giọng trang trọng: “… Cốc Vũ trở về, là may mắn lớn nhất của nhà họ Cố.”
Câu ấy, nặng tựa ngàn vàng.
Kinh Chập, với vai trò con cả, đại diện chị em tặng quà — một phong bì hồ sơ. Tôi mở ra, là giấy tờ sở hữu một cửa hàng ở khu đất vàng trung tâm thành phố.
“Anh cả bảo em thích đồ ăn.” Lập Hạ tươi giải thích, “Chỗ này vị trí đỉnh, mở tiệm là chuẩn luôn!”
Sương Giáng bồi thêm, giọng ngượng ngùng: “Đỡ cho em khỏi tung cái bếp ở nhà!”
Tôi cầm tờ giấy mỏng nhẹ ấy, hơi ngẩn ra. Mở tiệm ư? Tôi chưa từng nghĩ xa đến thế. Tôi chỉ đơn giản thích ăn no, thích nấu món ngon thôi.
Bà Cố tặng tôi một bộ trang sức đỉnh cấp, lấp lánh rực rỡ. Ông Cố thì đưa thẻ ngân hàng với số tiền lớn đến choáng váng.
Khách khứa lần lượt gửi lời chúc mừng và quà.
Khi tiệc lên đến cao trào, MC tuyên bố tới phần cắt bánh.
Chiếc bánh ba tầng khổng lồ đẩy ra, là do chính tôi tự thiết kế.
Tầng dưới cùng là brownie socola đặc, tầng giữa là mousse chanh thanh mát, tầng trên cùng là chiffon kem phủ đầy trái cây tươi. Không màu mè, toàn là những vị tôi thích.
Tôi cầm lấy con dao dài cắt bánh.
Ánh đèn sân khấu rọi thẳng vào tôi.
Đúng lúc này, cửa lớn của phòng tiệc bị đẩy mạnh ra.
Bạch Lộ đứng ở đó.
Cô ta mặc một chiếc váy trắng chói mắt, khuôn mặt tái nhợt đến đáng sợ, đôi mắt đỏ mọng, chằm chằm vào tôi, trong tay siết chặt một túi hồ sơ giấy da bò. Dáng vẻ ấy, chẳng giống đến chúc mừng, mà giống đến… sự hơn.
Cả khán phòng lập tức yên lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ta.
Sắc mặt bà Cố thay đổi, bật thốt lên:
“Lộ Lộ! Con…”
Ông Cố nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh.
Kinh Chập không gì, bước lên một bước, chắn chếch trước mặt tôi.
Lập Hạ và Sương Giáng cũng ngay lập tức thu lại nụ , cảnh giác ta.
Bạch Lộ phớt lờ tất cả, từng bước đi xuyên qua đám đông im lặng, đến dưới sân khấu, ngẩng đầu tôi.
Ánh mắt ta trống rỗng, lại cháy lên một sự cố chấp gần như điên cuồng.
“Cốc Vũ,” giọng ta khàn đặc, mang theo quyết tuyệt liều lĩnh, “mày đắc ý lắm phải không?
Cướp hết của tao — ba mẹ, trai, gia đình… giờ ngay cả tiệc trưởng thành cũng huy hoàng như thế này!”
Cô ta giơ cao túi hồ sơ trong tay, giọng đột ngột cao vút, chói tai:
“Mày tưởng mày thắng rồi à? Tao cho mày biết! Mày không xứng! Mẹ mày… cái bà mẹ
rách nát ở khu ổ chuột ấy! Bà ta đâu phải chết vì bệnh! Bà ta là…”
“Bốp!”
Một cái tát vang dội, cắt ngang tiếng gào điên loạn của Bạch Lộ.
Không phải ông Cố, cũng không phải Kinh Chập.
Là bà Cố.
Không biết từ lúc nào bà đã bước xuống sân khấu, đứng trước mặt Bạch Lộ.
Lồng ngực bà phập phồng dữ dội, bàn tay vốn chăm chút kỹ, chưa từng việc nặng, giờ vẫn còn run nhẹ.
Bà Bạch Lộ, ánh mắt vừa đau lòng, vừa kinh ngạc, nhiều hơn cả là một sự thất vọng lạnh lùng, triệt để.
“Bạch Lộ,” giọng bà không to vang rõ khắp khán phòng đang im phăng phắc, mang theo một sự nghiêm nghị và lạnh lẽo chưa từng có,
“Nhà họ Cố tự hỏi chưa từng bạc đãi con.
Cho con cuộc sống tốt nhất, giáo dục tốt nhất, coi con như con ruột suốt mười tám năm! Còn con thì sao?
Đáp lại chúng ta bằng gì?
Là những âm mưu hãm !
Là những lời chia rẽ độc ác!
Là hết lần này tới lần khác ghen ghét! Đến hôm nay, con còn định dùng thứ… thứ lời dối trá bẩn thỉu này để hỏng sinh nhật của
Cốc Vũ, nát chút thể diện cuối cùng của nhà này sao?!”
Bà hít sâu một hơi, chỉ thẳng ra cửa, từng chữ như băng đâm thẳng vào tim:
“Cút ra ngoài. Từ giờ phút này, con không còn là con nhà họ Cố.
Nhà họ Cố không dung thứ hạng người vong ân bội nghĩa, lòng dạ rắn rết như con! Bảo vệ!”
Bảo vệ lập tức tiến lên.
Bạch Lộ ôm mặt, khó tin bà Cố, rồi lại ông Cố trên sân khấu với vẻ mặt thờ ơ, Kinh Chập đang đứng chắn trước tôi, Lập Hạ và Sương Giáng đầy khinh bỉ.
Cuối cùng, ánh mắt ta dừng lại trên người tôi.
Tôi đứng trên sân khấu, vẫn cầm con dao cắt bánh, lặng lẽ ta.
Không đắc ý, không giận dữ, không sợ hãi.
Chỉ bình thản.
Một sự bình thản sau khi đã thấu tất cả, khi mọi thứ đã an bài.
Cái “bí mật thân thế” mà ta dày công chuẩn bị, tưởng có thể cho tôi một đòn chí mạng, ở tôi chẳng tạo nổi một gợn sóng.
Người phụ nữ trong ký ức — kẻ nghiện rượu, mê cờ bạc, cuối cùng chết bệnh trong khu ổ chuột — đối với tôi giờ đây còn chẳng thật bằng miếng bánh trước mặt.
Bạn thấy sao?