Ngoại truyện 1.
Khi chị dâu mang thai chín tháng, luôn là tôi mang cơm đến cho chị ấy.
Chị dâu chằm chằm ra ngoài cửa sổ với ánh mắt buồn bã.
Tôi đặt cơm xuống, ngồi bên cạnh chị dâu.
Tôi hỏi chị: “Nếu đã không vui, tại sao chị không bỏ đi đi, nếu chị thật sự muốn đi sẽ không ai có thể ngăn chị .”
Chị dâu mỉm tôi và : “Quả nhiên em tốt hơn dám ngu xuẩn ngoài kia nhiều, em thật sự rất thông minh.”
Ngay sau đó, ánh mắt chị dâu lại trở nên phiền muộn hơn: “Chị cũng muốn đi, lại không biết phải đi đâu.”
“Hơn nữa, chị sắp sinh rồi, cả đời này của chị chung quy vẫn là bị hủy thôi.”
“Nhưng… có người đang lợi dụng chị, sao chị vẫn để mặc họ sắp đặt chứ?”
“Tiểu Văn” Chị dâu lên rất xinh đẹp “Em có biết sao để có thể trở thành ác quỷ không?”
“Khi mang thai đến tháng thứ chín, đứa trẻ đã có linh trí, lúc này treo cổ tự vẫn thì sẽ có thể biến thành ác quỷ.”
Tôi không gì nữa, quay đầu đi ra ngoài.
Vừa mới bước ra cửa liền bị trai đá ngã xuống đất: “Làm cái chó gì vào trong lâu , đừng tưởng tao không biết mày có ý đồ gì với vợ của tao, coi chừng tao đánh chết mày đấy!”
Mà mẹ tôi lại đứng bên cạnh lạnh lùng tôi.
Biến thành ác quỷ sao?
Vậy cùng chết hết đi.
__________________
Ngoại truyện 2.
Sau khi chị dâu chết, ánh mắt Lục gia tôi rất kỳ lạ, giống như ánh mắt sói đói cừu .
Trong lòng Lục gia đang mưu tính gì tôi hiểu rất rõ.
Vào cái đêm ở hố chôn tập thể, tôi đã đặt ngọc bội Tầm Long trên mộ của chị dâu, giúp ý thức của chị ấy tỉnh táo trong chốc lát.
Tôi nằm trên mộ bàn bạc với chị dâu.
Mặc dù chị dâu đã biến thành tử mẫu song sát, nếu Lục gia và lão đạo sĩ liên thủ, chị dâu tuyệt đối không phải là đối thủ của họ.
Cho nên, nhất định phải tìm cách chia rẽ họ ra.
Nhưng sao để chia rẽ họ?
Thế gian nhộn nhịp, vì lợi mà tụ, cũng vì lợi mà tan.
Ngọc bội Tầm Long chính là điểm mấu chốt.
Chị dâu : “Em giúp chị nhiều như , chị có thể gì cho em?”
Tôi suy nghĩ một lát rồi đáp: “Sau khi chị ra ngoài nhất định phải chết trai em, nếu như trai chết, mẹ sẽ vô cùng đau khổ."
"Nhưng em lại không muốn thấy bà ấy đau khổ tột cùng."
Ở trong mộ chị dâu khà khà: "Vậy… để cả hai người đó cùng chết đi."
Tôi gật đầu hài lòng…
__________________
Ngoại truyện 3.
Lo xong đám tang cho mẹ và trai, tôi chị dâu trong bộ váy cưới đỏ rực.
"Chị dâu, thù lớn đã báo, chị có thể ra đi thanh thản rồi."
Chị dâu bế đứa bé trong tay vẫy chào tôi, bóng hình từ từ biến mất.
__________________
Ngoại truyện 4.
Sau khi xử lý xong xuôi mọi chuyện, tôi chạy đến tìm bà ba.
Bà đã nấu xong canh thuốc cho tôi.
Từ năm tôi bảy tuổi, mỗi tuần bà ba đều sẽ nấu loại canh thuốc này cho tôi uống.
Dù gọi là canh thuốc thật ra bên trong là thịt, còn có mấy loại thảo dược không tên, uống rất ngon.
Khi nào tôi không thể đến uống thì bà ba sẽ gửi đến nhà cho tôi.
Sau khi uống canh thuốc, tôi cảm thấy hơi chóng mặt.
Tôi nằm lên chân bà ba, trên tay bà vẫn còn đeo chiếc nhẫn mà ông ba tặng.
“Bà ba ơi, ông ba đã mất mười năm rồi, người vẫn đeo chiếc nhẫn này, liệu có vật nhớ người không?”
Bà hiền từ đáp: “Sao có thể chứ? Ông ấy vẫn luôn ở đây, rất nhanh thôi ông ấy sẽ có thể trở về.”
Tôi chỉ xem như Bà Ba đang tự an ủi chính mình, nhẹ rồi sang chuyện khác:
“Bà ơi, Ngọc Bội Tầm Long thật sự có thể hồi sinh người đã chết sao?”
Bà ha ha: “Có, cũng không có, thẳng ra, Ngọc bội Tầm Long chính là để mượn xác hoàn hồn.”
“Nhưng cần rất nhiều thời gian, vật dẫn dùng để mượn xác hoàn hồn phải dùng canh thuốc bồi bổ định kỳ trong mười năm, mới có thể khiến linh hồn và vật dẫn đạt sự phù hợp lớn nhất.”
Canh thuốc? Tôi bát canh vừa uống xong trên bàn, cả người lạnh toát…
[Hoàn Phiên Ngoại]
Bạn thấy sao?