Tử Mẫu Song Sát – Chương 3

Lục sư phụ cau mày bảo tôi mang đôi đũa đỏ thường cúng ở nhà qua đây.

 

Tôi không dám chần chừ, nhanh chân chạy đến hương đài trong nhà, trước tiên lạy ba lạy, sau đó cầm đôi đũa đỏ chạy một mạch vào bếp.

 

Lục gia bảo tôi kéo mẹ ra.

 

Rồi nắm lấy tay tôi, dùng đôi đũa đỏ gắp ngón giữa của ấy.

 

Mắt tôi trợn trắng, cả người liên tục co giật.

 

Tiếp đó nôn mửa dữ dội, sau khi nôn xong cả người mềm nhũn ra.

 

Lục gia thở mạnh một hơi, không sao nữa rồi.

 

Mẹ tôi liền nhanh chóng lao lên trước, đỡ tôi vào trong nhà.

 

Tôi không tự chủ mà đi theo phía sau họ.

 

7

 

Lục gia ngồi bên giường hút tẩu thuốc, thông qua làn khói tôi không biểu cảm của Lục gia.

 

Đợi tôi ổn hơn một chút, Lục gia mới chậm rãi mở lời:

 

“Nói đi, đã xảy ra chuyện gì, một chữ cũng không bỏ sót.”

 

Anh tôi gào lên hai tiếng: “Lục gia, ông phải cứu con, Tiểu Thúy, Tiểu Thúy đến tìm con rồi.”

 

Lục gia không trả lời, lách cách hút tẩu thuốc, một lúc lâu mới : “Theo lý mà , Tiểu Thúy không thể tìm con.”

 

Anh tôi trừng mắt: “Không chỉ Tiểu Thúy, còn có con của con.”

 

“Con nghe thấy ngoài cửa có người gọi con là ba, Lục gia, con thật sự muốn có con trai đến điên rồi, con không biết gì liền đi ra mở cửa.”

 

“Sau đó con thấy Tiểu Thúy đang đứng ở cửa ôm một đứa bé bê bết máu, mỉm con.”

 

“Và rồi con không còn ý thức nữa."

 

Lục gia ho dữ dội hai tiếng, trong miệng lẩm bẩm: “Hỏng rồi hỏng rồi, mặc dù đứa trẻ này chưa sinh ra, lại có linh trí (trí tuệ), đây chính là tử mẫu song sát rồi, toang rồi toang rồi!"

 

Mẹ tôi đứng bên cạnh sợ đến tái mặt: “Chú Lục , phải sao đây?”

 

“Tiểu Minh, Tiểu Minh nó còn nhỏ như , không thể xảy ra chuyện gì .”

 

Trong mắt Lục gia ánh lên một tia độc ác: “Tử Mẫu Song Sát, đất chết ngàn dặm.”

 

“Đợi đến khi ấy luyện thành công, không một ai có thể sống sót.”

 

“Nếu đã như , thì đừng trách ta độc ác”

 

Lục gia quay đầu tôi, ánh mắt hung ác khiến tôi sợ chết khiếp.

 

“Tiểu Văn Tử, con đi đến nhà bà ba mượn con chó đen của bà ấy về đây.”

 

"Con chó đen đó đã sống mười lăm năm, cả người đều màu đen, sớm đã thành tinh rồi, con đi mượn nó về đây.”

 

Lục gia đã lên tiếng, tôi không dám không nghe.

 

Mẹ và trai cũng tôi chằm chằm như hổ đói, tôi không dám chậm trễ liền vội vã chạy đến nhà của bà.

 

Bà ba là một bà lão đơn, từ nhỏ tôi đã không mẹ thương, cho nên hễ không có việc gì tôi liền chạy đến nhà bà chơi.

 

Quan hệ của tôi với bà ba rất tốt, nên tôi không tốn chút sức nào đã có thể mượn con chó đen từ chỗ của bà về.

 

Lúc tôi ôm Đại Hắc đi, bà ba liền gọi tôi lại.

 

Trong ánh mắt đầy sự lo lắng: “Tiểu Văn, chị dâu con có phải đã thành ác ma rồi không?”

 

Tôi không muốn giấu bà ba, mím môi gật đầu: “Lục gia là Mẫu Tử Song Sát.”

 

“Mẫu Tử Song Sát?!” Bà ba trợn mắt kinh hãi, bị dọa sợ giật mình.

 

Bước lên nắm lấy tay tôi: “Tiểu Văn, Tử Mẫu Song Sát!"

 

“Con có biết Tử Mẫu Song Sát là gì không?” 

 

Tôi nhăn mặt không .

 

Bà ba bảo tôi đợi bà ấy trước cửa, sau đó vội vã chạy vào trong.

 

Khi đi ra cầm theo một miếng ngọc bội trên tay.

 

Bà run rẩy đặt miếng ngọc bội vào tay tôi: “Tiểu Văn, nghe ta , Tử Mẫu Song Sát khi đã hình thành nhất định phải thấy máu.”

 

“Nhà con nhất định phải có người chết, hãy mang theo ngọc bội này trong người, đến lúc nguy cấp có thể cứu con một mạng, nghe con!”

 

“Bất luận thế nào cũng không để người khác biết, Tiểu Văn, lời của kẻ khác không thể tin hoàn toàn .”

 

Ngọc bội chạm vào tay rất ấm, cầm nó trong tay, trong lòng tôi cũng an ổn hơn nhiều.

 

Tôi từng nghe mẹ và trai nhắc đến ngọc bội này lúc chuyện phiếm với nhau, nghe là đồ cổ từ thời nhà Minh.

 

Lưu Bá Ôn đã đích thân khai quang cho nó nên thứ này chứa pháp lực rất lớn.

 

Khi còn nhỏ tôi đến nhà bà ba chơi, đã từng tận mắt thấy có người trả giá rất cao để mua nó.

 

Nhưng đều bị bà ba từ chối.

 

Không ngờ , bây giờ bà lại đưa nó cho tôi….

 

Mũi tôi có chút cay, tôi đặt Đại Hắc xuống rồi dập đầu ba cái với bà.

 

“Bà ba, nếu lần này con có thể sống sót, con sẽ là cháu trai ruột của người.”

 

Đôi môi bà run run: “Được, , con ngoan, hãy nhớ, đừng tin lời họ .”

 

8

 

Về đến nhà, tôi đặt Đại Hắc xuống đất.

 

Lục gia tôi thâm sâu khó đoán: “Sao đi lâu ?”

 

Tôi qua loa: “Bà ba không nỡ giao Đại Hắc nên cháu đã phải năn nỉ rất lâu mới .”

 

Lục gia gật đầu không hỏi gì thêm nữa, sau đó lấy ra một con dao nhỏ từ trong túi, rạch một đường trên chân Đại Hắc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...