Tú lâu vào ban đêm mang lại cho người ta cảm giác hoàn toàn khác.
Đèn điện thoại chiếu vào tòa nhà gỗ màu đỏ, màu đỏ thắm xinh đẹp ban ngày giờ phút này biến thành đỏ sậm, giống như bị thấm đẫm m..áu, vô cùng â..m u đ..áng s..ợ.
Tôi nuốt nư..ớc b..ọt, không dám suy nghĩ lung tung nữa.
Ban ngày tôi đã xem xét kỹ tòa tú lâu đó, tầng một là đại sảnh, ngoài mấy cây cột lớn ra thì không còn gì nữa, nghĩ tới đây, tôi rón rén đi về phía cầu thang.
Kẽo kẹt kẽo kẹt…
Tiếng bước chân vang vọng trong tòa tú lâu yên tĩnh nghe có vẻ m..a qu..ái khó tả, điều này khiến tôi có một loại ả..o gi..ác giống như mình không phải là người duy nhất đang đi lại vào lúc này.
Một cơn ớ..n lạnh chạy thẳng từ s..ống lư..ng lên sau gáy, cả người tôi cứng đờ không dám nhúc nhích, sau khi lắng tai nghe một hồi, ngoại trừ tiếng gió rất nhẹ bên ngoài thì không có bất kỳ tĩnh nào khác.
Xem ra là tôi nh..ạy cả..m quá, tôi lau mồ hôi lạnh trên trán tiếp tục đi lên trên.
Tầng hai tổng cộng có ba gian phòng, gian phòng hai bên rất nhỏ, chắc là cho bọn nha hoàn ở lại, lúc này bên trong trống trải mênh mông, cái gì cũng không có.
Tôi đưa mắt về phía gian phòng lớn ở giữa, đây là hy vọng cuối cùng của tôi, nếu không có nữa...
Nghĩ đến mấy co..n s..âu gớ..m gh..iếc kia hiện đang ở trong b..ụng tôi, tôi không dám tưởng tượng nếu không di..ệt sạch chúng thì kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.
Không còn thời gian để do dự nữa!
Két một tiếng, tôi đẩy cửa phòng ra.
10.
Trong phòng tối om â..m u tĩnh mịch, mang theo một cảm giác lạnh lẽo khó tả.
Tôi giơ điện thoại lên lướt mắt một cái thì thấy cái đầm đó nằm trên giường Bạt Bộ.
Lúc này cái đầm đỏ rực trải ra theo dáng người, thật giống như có một đang nằm ở đó, thoạt hết sức ki..nh d..ị.
Tôi rón rén đi tới cầm cái đầm lên.
Chất liệu của cái đầm này cũng mềm mại hệt như cái tôi đang mặc, lại có cảm giác nh..ớp nh..áp lạnh lẽo khiến tôi không khỏi r..ùng mình.
Không nghĩ nhiều, tôi lấy bật lửa ra chuẩn bị ch..âm l..ửa, trong đầu lại thình lình xẹt qua một ý nghĩ.
Cổ Niệm còn chưa tới, nếu bây giờ tôi đ..ốt cái đầm này, liệu Lăng Phi có phát hiện ra ngay không?
Nghĩ tới đây tôi lấy điện thoại ra định tìm ấy hỏi một chút, lại thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Gọi tới là một số xa lạ, cũng không phải Cổ Niệm, hơn nữa số này còn gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn.
Tôi ng..hi ho..ặc mở tin nhắn ra, thì ra là Lý Khâu gửi tới.
Lý Khâu là lớp trưởng thời đại học của tôi, cũng là nhân vật nổi tiếng trong khóa chúng tôi, bởi vì vào năm tư đại học, trong khi tất cả mọi người đều thi thạc sỹ hoặc tìm việc thì cậu ta lại xuất gia!
Chuyện này vẫn luôn là đề tài bàn tán trong đám học chúng tôi, tôi nghĩ sao cũng không ngờ Lý Khâu lại đột nhiên liên lạc với tôi.
“Minh Tư, cậu tuyệt đối đừng tin Cổ Niệm kia, ta và Lăng Phi biết nhau, bọn họ là chị em ruột!”
Câu này của Lý Khâu giống như một tia sét đ..ánh vào t..im tôi.
Chuyện này sao có thể chứ, sao hai người không có liên quan gì lại là chị em ?
Tôi không chút nghĩ ngợi bấm gọi cho Lý Khâu, hạ giọng : "Câu vừa rồi của cậu là có ý gì?”
Trong giọng của Lý Khâu có chút lo lắng, "Cậu nghe mình , mình cũng là người Lăng Trấn, Cổ Niệm và Lăng Phi đúng là một cặp chị em, hơn nữa còn là chị em song sinh!"
“Có điều sau khi mẹ bọn họ qu..a đ..ời, Cổ Niệm đã nhà cậu ta đón đi, thế nên như không có quan hệ gì.”
Đầ..u ó..c tôi loạn hết cả lên, không biết sao chợt nhớ ra vừa rồi Cổ Niệm thế nào cũng không chịu kết nối với tôi.
Thì ra ấy s..ợ tôi biết quan hệ giữa ấy và Lăng Phi!
Nghĩ đến ấy gi..ả v..ờ hoàn toàn không biết Lăng Phi, từng bước tiếp cận tôi, l..ừa g..ạt lòng tin của tôi, tôi liền cảm thấy s..ởn tóc g..áy.
Lý Khâu rõ ràng rất s..ốt ru..ột, "Cô ta đã bảo cậu gì rồi?”
Tôi hít một hơi thật sâu, nhanh chóng kể lại sự một lần.
Lý Khâu th..ất k..inh, "Cậu bị ta l..ừa rồi, Lăng gia rất nổi tiếng ở vùng tụi mình, lúc còn rất nhỏ mình đã nghe người nhà kể truyền thuyết về tòa v..ãng si..nh lâu của nhà bọn họ."
"Từ xưa Lăng gia đã có truyền thống sinh đôi bé , sau khi các bé trưởng thành, Lăng gia sẽ r..út c..ạn m..áu của họ hi..ến t..ế cho v..ãng si..nh lâu để bảo đảm gia tộc trường thịnh không suy."
“Lăng Phi đã ch*t từ lâu, bọn họ l..ừa cậu chính là muốn hi..ến t..ế cậu cho v..ãng si..nh lâu, từ đó khiến Lăng Phi số..ng lại, Cổ Niệm bảo cậu đ..ốt cái đầm đó chính là một bước trong nghi lễ hi..ến t..ế.”
Thì ra là thế, tôi sờ cái đầm đỏ trong tay, trong lòng ớ..n lạnh từng cơn.
Giọng của Lý Khâu vẫn tiếp tục, "Mình sẽ chạy tới ngay, cậu tuyệt đối đừng đụng vào cái đầm đó!"
Tôi đang định trả lời thì dưới lầu vang lên tiếng kẽo kẹt, hình như là tiếng bước chân ai đó gi..ẫm lên cầu thang.
Kẽo kẹt... kẽo kẹt… kẽo kẹt…
Lăng Phi, ấy trở lại rồi!
11.
Đ..ầu ó..c tôi trống rỗng, nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, bản năng của c..ơ th..ể mách bảo tôi nên chạy tr..ốn ngay lập tức!
Nhưng từ tầng hai đi xuống chỉ có một cầu thang duy nhất, nếu bây giờ tôi chạy ra ngoài, e là sẽ đụng phải Lăng Phi.
“Minh Tư, cậu trả lời đi, bên cậu xảy ra chuyện gì rồi?”
Giọng l..o l..ắng của Lý Khâu gọi thần trí tôi trở về, tôi bỗng r.un r.un cúp máy, rón rén tr..ốn đi.
Lúc này tiếng bước chân đã dừng ở cửa, trong lúc tôi đang n..ín th..ở thì ấy đẩy cửa đi vào.
Ván gỗ rung lên theo tiếng bước chân, tôi cảm giác bóng dáng Lăng Phi đang đến gần giường Bạt Bộ, tôi b..ịt miệng mũi lại s..ợ phát ra tiếng .
“Ơ, đầm của mình đâu rồi?”
Giọng b..én nh..ọn của Lăng Phi đầy sự u á..m khó tả, "Là ai đụng vào đồ của tôi!”
Xung quanh yên tĩnh đến đ..áng s..ợ, đáp lại ấy chỉ có tiếng gió thổi bên ngoài, còn có tiếng răng tôi khẽ r.un.
Không biết qua bao lâu, tôi nghe thấy tiếng khặc khặc của Lăng Phi.
“Minh Tư, là cậu lấy đầm của mình hả?”
Cô ấy phát hiện ra tôi rồi ư?
Tôi s..ợ đến nỗi ti..m quên cả đ..ập trong nháy mắt.
Nhưng thấy Lăng Phi chỉ lẳng lặng đứng cạnh giường, tôi chợt hiểu ra.
Không đúng, ấy đang g..ạt tôi!
Quả nhiên Lăng Phi hì hì vài tiếng, đột nhiên cúi người xuống, cả người nằm rạp trên đất như c..on nh..ện.
Ng..uy hi..ểm quá, may mà tôi không tr..ốn dưới gầm giường!
Tôi tr..ốn phía sau giường Bạt Bộ không dám nhúc nhích, căn phòng này chỉ đến thế, nếu còn tiếp tục như , sớm muộn gì ấy cũng tìm tôi.
Bóng dáng Lăng Phi bắt đầu di chuyển trong phòng, ấy vừa đi vừa gọi tên tôi một cách r..ờn r..ợn.
“Minh Tư, cậu mau ra đây đi, mình thấy cậu rồi.”
Từng tiếng gọi của ấy giống như nốt nhạc đòi m..ạng chui thẳng vào tai tôi.
Mồ hôi lạnh túa đầy sau lưng, tôi cuộn người lại, không biết có phải do dùng sức quá mức hay không mà tôi khẽ r.un lên.
Cô ấy sẽ không phát hiện ra nhanh như đâu, tôi nhất định phải giữ bình tĩnh!
Có lẽ ông trời đã nghe thấy lời cầu khấn của tôi, sau khi tìm một hồi thì tiếng bước chân của Lăng Phi xa dần, ấy đi rồi!
Quả nhiên giây tiếp theo, tôi nghe thấy tiếng bước chân của ấy vang lên ở phòng bên cạnh.
Xem ra ông trời vẫn còn ưu ái tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhận thấy toàn thân đ..au nh..ức, xư..ơng c..ốt đều đang kêu răng rắc.
Bây giờ còn chưa phải lúc lơ là, tôi phải nhanh chóng rời khỏi đây, như khi Lý Khâu tới cũng có thể dễ dàng tìm thấy tôi.
Nghĩ đến đây, tôi cắn răng, rón rén nhón chân đi ra cửa.
12.
Tiếng bước chân của Lăng Phi đã quanh quẩn trong một căn phòng khác rất lâu, theo suy đoán của tôi, nếu ấy không tìm ra t..ung tí..ch của tôi, có lẽ ấy sẽ đi đến căn phòng nhỏ bên kia.
Còn tôi có thể nhân cơ hội này chạy xuống cầu thang.
Đây là cơ hội duy nhất của tôi!
Quả nhiên, Lăng Phi từ trong phòng đi ra, ấy đã ở hành lang, còn tôi thì áp sát vào sau cửa không dám nhúc nhích.
Không biết qua bao lâu, tiếng bước chân dần dần biến mất.
Nghe thấy cửa phòng bên cạnh vang lên tiếng kẽo kẹt, tôi không khỏi phấn khích.
Thành công rồi!
Nghĩ tới đây, tôi không dám chậm trễ nữa, cất bước đi ra ngoài cửa.
Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, tôi chợt nghe thấy một tràng đột ngột.
Tôi ngẩng đầu thì thấy Lăng Phi đứng lặng trên hành lang.
Mặt ấy trắng bệch đ..áng s..ợ giống như tờ giấy, trong đôi mắt hiện lên vẻ th..ù h..ằn khó tả.
“Thì ra cậu ở đây à!”
Chạy!
Đ..ầu ó..c tôi trống rỗng, không còn quan tâm bất cứ thứ gì.
Dưới sự s..ợ h..ãi cực độ, tôi cũng không biết lấy đâu ra sức lực đ..ẩy Lăng Phi sang một bên.
Lúc này trong lòng chỉ có một ý nghĩ, dù thế nào tôi cũng phải chạy tr..ốn!
“Minh Tư, cậu tr..ốn không thoát đâu!”
Giọng r..ờn r..ợn của Lăng Phi như dán sau lưng tôi, tôi cảm thấy một cơn ớ..n lạnh thấu xư..ơng sau cổ.
Cô ấy b..ắt tôi rồi!
Nghĩ đến việc mình sẽ bị l..ột d..a sau đó trở thành v..ật hi..ến t..ế, tôi hạ quyết tâm nh..ảy xu..ống từ lan can tầng hai.
Dù có phải ch*t, tôi cũng không muốn ch*t theo cách đó!
Vốn tưởng rằng cu..ộc đ..ời mình sẽ kết thúc như , sự cũng không phát triển như tôi đoán.
Dưới ánh trăng, tôi về phía người đang nắm lấy cánh tay tôi.
Đây là Lăng Phi?
Không đúng, ấy là Cổ Niệm!
Nhìn khuôn mặt giống hệt Lăng Phi của ấy, không cần hỏi tôi cũng biết, ấy chắc chắn là Cổ Niệm!
Khuôn mặt của Cổ Niệm hơi bi..ến d..ạng do gắng sức, thấy tôi sững sờ , ấy t..ức g..iận .
“Cô ngây ra đó gì, còn không mau lên đây!”
Sức ấy mạnh đến kinh ngạc, từ từ kéo tôi lên.
Lăng Phi dường như cũng bị ấy gi..am c..ầm, toàn thân phủ đầy những đường màu đen, thứ kia như v..ật số..ng chui thẳng vào c..ơ th..ể ấy.
Cô ấy liên tục phát ra tiếng h..ét th..ảm th..iết th..ê lư..ơng, dường như rất đ..au đ..ớn, khiến tôi không khỏi r..ùng mình một cái.
13.
Vì để l..ừa tôi hi..ến t..ế, Cổ Niệm thật đúng là không tiếc bất cứ giá nào, thậm chí còn dám xu..ống t..ay với chị em ruột của mình!
Tôi xụi lơ dưới đất, cả..nh gi..ác ấy.
"Rốt cuộc tiếp cận tôi có mục đích gì!"
Nhưng vẻ mặt Cổ Niệm lại l..o lắ..ng, đưa tay về phía tôi :
"Tôi và Lăng Phi đúng là chị em, tôi không l..ừa ."
"Không kịp giải thích với rồi, vẫn chưa đ..ốt cái đầm đúng không, mau đưa nó cho tôi, bằng không sẽ quá muộn!"
Tôi biết mình hoàn toàn đ..ấu không lại ấy, ấy càng muốn cái đầm đó thì tôi càng không thể đưa nó cho ấy!
Lúc này đầu cầu thang vang lên tiếng bước chân, ở đó xuất hiện một bóng người vừa quen vừa lạ.
“Không đưa cho ta!”
Cuối cùng Lý Khâu cũng chạy tới, cậu ta thở hồng hộc chắn trước mặt tôi, "Minh Tư, đây đều là â..m m..ưu của hai chị em bọn họ, cậu tuyệt đối đừng m..ắc m..ưu!"
Đây là lần đầu tiên tôi gặp lại Lý Khâu kể từ khi tốt nghiệp.
Cậu ta búi tóc củ tỏi, mặc một chiếc áo đạo sĩ, trông rất ra dáng.
Cổ Niệm ban đầu có vẻ kinh ngạc, rất nhanh lại bừng tỉnh đại ngộ .
“Thì ra là thế, tôi còn sao Lăng Phi lại biết mấy thứ này.”
Lý Khâu không hề để ý đến ấy, ngược lại với tôi.
"Mình tới giúp cậu đ..ối ph..ó ta, cậu mau tìm cái đầm sau đó để Lăng Phi mặc vào, chỉ có đ..ốt ấy cùng với cái đầm thì chuyện này mới có thể hoàn toàn kết thúc!"
Tôi đương nhiên tin tưởng cậu ta hơn Cổ Niệm, vừa rồi tôi đã giấu cái đầm ở sau giường Bạt Bộ, thấy hai người bọn họ đã lao vào đ..á.nh nhau, tôi vội lấy cái đầm ra.
Lăng Phi vốn đang gi..ãy d..ụa khuôn mặt d..ữ t..ợn, thấy tôi tới gần ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều, khóe miệng cũng hiện lên một nụ k..ỳ qu..ái.
Cổ Niệm đang đ..á.nh nhau với Lý Khâu thấy tôi mở cái đầm chuẩn bị mặc vào cho Lăng Phi, t..ức gi.ậ..n ch..ửi ầm lên.
"Cô có đ..ầu ó..c hay không, Lăng Phi và cậu ta mới là một phe, cậu ta là trai của Lăng Phi!"
"Hiện tại đã đến giờ hi..ến t..ế, sau khi Lăng Phi mặc tử kê vào sẽ khiến hu..yết thi tr..ùng hoàn toàn trưởng thành, đến lúc đó thần tiên cũng không c..ứu !"
Lý Khâu kh..inh th..ường : "Cô cho rằng bây giờ hươu vượn còn có người tin sao, Minh Tư, cậu đừng để ý đến tụi mình, mau chuyện của cậu đi, thời gian không còn nhiều nữa!"
Thế khi cậu ta quay đầu về phía tôi, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Cậu đang cái qu..ỷ gì !”
Bạn thấy sao?