Tự Lập Tự Cường – Chương 9

Chapter 9

9

Kế hoạch ban đầu của tôi là, mặc kệ ba bảy hai mốt cứ tống cổ Tiêu Diệp đang rối đi đã.

Sau đó liên lạc với sếp, xem có thể chuyển giao vụ án của nhà họ Tiêu cho người khác không.

Nếu không , tôi sẽ xin điều về chi nhánh nước ngoài, cắt đứt liên lạc với họ hoàn toàn.

Nhưng Tiêu Diệp nghe thấy tôi có trai thì không những không tin, ngược lại còn cảm thấy tôi đang giận dỗi, bắt đầu đè tôi xuống giường rồi ngồi xổm bên cạnh tôi, dịu dàng dỗ tôi uống thuốc.

Trong muôn vàn bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể nhờ Hàn Việt đến gặp tôi một lát, đuổi tên thần kinh Tiêu Diệp này đi đã rồi tính sau.

Ngoài dự kiến, Hàn Việt đến còn nhanh hơn tôi tưởng tượng.

Tiêu Diệp vừa mở cửa, đã bị đối phương đ.ấ.m thẳng vào mặt.

Anh ta ôm lấy sống mũi, vừa định đánh trả, tôi vội vàng xỏ giày chạy xuống che trước mặt ấy.

Đây không chỉ là vị cứu tinh của tôi, mà còn là ông chủ lớn của tôi, không thể để ấy bị thương .

“Anh ta là ai?”

“Bạn trai tôi.”

Tôi khẽ nắm lấy tay người phía sau lưng, xin lỗi ấy .

Anh ấy cũng rất thức thời ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên má tôi một cái.

“Bảo bối, người này là tên khốn không biết điều đó sao?”

“Tôi… à… là…”

Tôi theo bản năng muốn bịt miệng đối phương, trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau liền nhận ra mình đang diễn kịch, sau đó liền mỉm gật đầu, gắng gượng tiếp tục chủ đề này.

“Thật xin lỗi bảo bối, lần trước đáng lẽ nên đưa em về, em bị ốm cũng không cho biết, sao cứ phải mạnh mẽ như ?”

“Không sao, chẳng phải em đang phiền đây sao.”

Mặt của Tiêu Diệp càng ngày càng đen lại, kỹ thì khóe mắt thậm chí còn có chút ửng đỏ.

Tôi không chắc ta đang nghĩ gì, chỉ có thể lắc lắc cánh tay Hàn Việt, ám chỉ ấy nhanh chóng đuổi vị khách không mời này ra ngoài.

“Tôi không đồng ý.”

Người đàn ông đối diện đưa tay tách tôi và Hàn Việt ra, sau đó ngang ngược đứng giữa chúng tôi, che chắn tôi phía sau lưng.

“Anh? Anh dựa vào cái gì?”

“Tôi là trai ấy.”

“Vậy khi ấy chịu khổ chịu cực ở nước ngoài thì ở đâu?”

Không hiểu vì sao, ngữ khí của Hàn Việt càng ngày càng nặng, câu chất vấn cuối cùng thậm chí còn mang theo vài phần tức giận.

“Đó là chuyện nhà của chúng tôi, không đến lượt lo.”

“Vậy khi ấy bị người kia chặn ở studio, người báo cảnh sát phải là mới đúng.”

Câu này vừa thốt ra, bầu không khí căng thẳng trong phòng liền trở nên im lặng.

Tôi có chút kinh ngạc Hàn Việt, ấy tránh ánh mắt của tôi, sau đó đi đến sau lưng tôi đỡ tôi về phòng.

“À đúng rồi, Tiêu tiên sinh, có phải không biết chúng tôi quen nhau như thế nào không? Vì khi Tiểu Niệm gặp nguy hiểm, người báo cảnh sát và lo liệu mọi chuyện sau đó đều là tôi.”

Anh ấy tung một quả bom, không những trực tiếp tôi hóa đá tại chỗ, mà còn khiến Tiêu Diệp trực tiếp im miệng.

Cuối cùng, người kế thần kinh này của tôi cũng đã quay người rời khỏi nhà tôi.

“Giải thích đi.”

Nhìn Hàn Việt đang dọn dẹp tàn cuộc trước mặt, tôi bất lực xoa xoa trán mình.

“Thì… thì giống như những gì em nghe thấy đó.”

Anh ấy vừa , vừa thỉnh thoảng ngước mắt lên tôi, giống như một đứa trẻ sai chuyện.

“Vậy, người dũng cảm thấy việc nghĩa năm đó là ? Vậy nhận ra tôi từ khi nào?”

“Trên máy bay.”

Anh ấy dọn dẹp xong mặt đất, rót một cốc nước ấm đưa cho tôi, sau đó ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Tôi vốn tưởng rằng chúng ta sẽ không gặp lại, nên không nhiều. Sau này ở bên cạnh lại không có thời cơ thích hợp, sau này nữa, tôi lại không muốn .”

“Tại sao?”

“Sợ vì cảm kích hoặc cảm mà hiểu lầm về cảm.”

Lời của ấy khiến tôi rơi vào im lặng, quả thật, có chuyện của tôi và Tiêu Diệp trước đó, ấy nghĩ như cũng không có gì lạ.

Khi tôi đang chuẩn bị giải thích rõ ràng với ấy, tay của ấy đã đi trước một bước nắm lấy tay tôi.

“Tôi không muốn vì một vài cảm thừa thãi mà nảy sinh sự phụ thuộc vào tôi, tôi muốn thật sự thích tôi.”

Giống như đêm mưa bão hôm đó, tim tôi lại bắt đầu đập loạn nhịp ngoài tầm kiểm soát.

Nhận thấy cảm của tôi, Hàn Việt tinh nghịch , sau đó như ảo thuật móc ra từ trong túi mấy viên kẹo.

“Cô xem này, chúng ta cờ gặp nhau nhiều lần như , cũng coi như là có duyên rồi. Tiêu Niệm tiểu thư, cứ tạm thời gạt những chuyện đã qua và những cảm tiêu cực qua một bên, cứ yên tâm tận dụng tôi để thoát khỏi những cảm và phiền phức xấu đi, như không?”

Dường như cảm thấy lời của mình chưa đủ độ tin cậy, ấy dừng bước chân đang đi về phía nhà bếp, quay người tôi.

“Tôi rất vui khi lợi dụng, có muốn cân nhắc không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...