Tự Lập Tự Cường – Chương 7

Chapter 7

7

Giao dịch của Hàn Việt rất đơn giản.

Tôi là người có tật nhiều sau khi uống rượu,tối qua sau khi uống say đã luyên thuyên kể cho ấy rất nhiều chuyện liên quan đến mình, thậm chí bao gồm cả “mối cấm kỵ” của tôi với Tiêu Diệp.

Chủ đề này đã khơi dậy sự hứng thú và cảm hứng của ấy, ấy hy vọng tôi có thể kể lại một cách chi tiết quá trình thay đổi tâm lý của tôi trong những năm qua, để giúp ấy hoàn thành việc xây dựng nhân vật.

“Nói cách khác, tôi phải vạch trần vết sẹo của mình để giúp viết sách? Vậy tôi có lợi ích gì?”

“Tiền.”

Sau khi xong, như ý thức cầu của mình quá trần trụi, ấy lại bất đắc dĩ nhún vai.

“Hoặc bất cứ thứ gì khác cũng , đơn hàng…”

“Cứ tiền đi! Cũng tốt mà.”

Trong khoảnh khắc đó, lần đầu tiên tôi cảm thấy biết ơn một chút đối với cuộc đời gập ghềnh của mình trong hai mươi bốn năm qua.

Hàn Việt là người rất thẳng thắn, sau khi thương lượng xong ý định hợp tác với tôi, ấy liền liên lạc với luật sư, ngay trong ngày đã ký hợp đồng.

Nói sao nhỉ, là một cái giá mà tôi không thể từ chối.

Nhìn Hàn Việt đang tập trung việc, trong lòng tôi cũng ẩn hiện lên một vài ý nghĩ khác.

“Vậy tôi đưa xuống dưới lầu nhé, có thời gian nhớ liên lạc…”

“Hàn Việt, tôi có thể xin một món quà tặng kèm không?”

“Gì cơ?”

“Làm vị hôn phu của tôi, cùng tôi về nhà.”

“Cái… cái gì?”

Lời tôi vừa dứt, mặt người bên cạnh liền đỏ lên với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.

Ý thức lời của mình có vẻ quá mập mờ, tôi xin lỗi lắc đầu.

“À, tôi không có ý đó, là hỏi có thể cùng tôi diễn một vở kịch không.”

Sau khi giải quyết xong vấn đề với Hàn Việt, tôi cũng có thêm không ít tự tin.

Tôi cũng không biết mình đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy khi cần trai hoặc vị hôn phu thì có người cùng diễn kịch, tôi trông sẽ không quá thảm .

Công việc với Tiêu Diệp không tiến triển thuận lợi cho lắm, người này cứ như uống thuốc s.ú.n.g , phương án của tôi chỗ này không vừa ý, chỗ kia không hài lòng.

Mỗi lần họp đều không châm chọc thì cũng mỉa mai, ngay cả nhân viên công ty của họ cũng có chút không giữ mặt mũi.

Người có mắt đều có thể ra, Tiêu Diệp đang nhắm vào tôi.

Cuối cùng, tôi không thể nhẫn nhịn nữa mà đập bàn trong văn phòng, ta mới chịu im miệng một chút.

“Tiêu tổng, phiền xem kỹ phương án của tôi, rồi hãy đưa ra ý kiến không?”

Anh ta gật đầu, ngày hôm sau liền chốt bản cuối cùng trong nhóm.

Tôi mở ra xem, ha, quả nhiên là bản đầu tiên.

“Cái tên họ Tiêu đó đúng là một con quỷ.”

Tôi tức giận uống cạn một ngụm canh gà hầm sâm, sau đó kể lể với Hàn Việt trước mặt về những hành kỳ quái của Tiêu mỗ.

Anh ấy mang theo máy ghi âm, vừa ghi lại cuộc trò chuyện của chúng tôi, vừa gắp thức ăn cho tôi.

“Vậy tại sao năm đó lại thích ta đến ?”

Vấn đề này vừa đưa ra, tôi liền rơi vào im lặng một hồi lâu.

Đúng , tại sao tôi lại thích ta chứ.

Có lẽ là vì tính cách ngang tàng của ta, có lẽ là vì đôi mắt sắc bén của ta, có lẽ là vì những ngày đêm ta thay thế gia đình ở bên cạnh tôi, có lẽ là vì tôi quá sợ hãi thói quen.

Thấy tôi im lặng, Hàn Việt liền kịp thời khuấy không khí.

“Có lẽ là do hồi nhỏ mắt kém thôi? Đừng nghĩ nhiều…”

“Tôi cảm thấy, có lẽ là do tôi quá giàu có thì phải.”

“?”

“Lúc đó tôi không lo ăn mặc, có sở thích riêng, có học hành và cuộc sống, giàu có đến mức thời gian rảnh cũng dùng để rối rắm việc mình nhận bao nhiêu , thậm chí còn rối rắm về việc đối phương có mình hay không.”

Tôi khổ một tiếng.

“Sau khi ra nước ngoài, đối mặt với môi trường xa lạ không người thân thích, mỗi ngày đều phải lo lắng về việc ngày mai ăn gì ngủ ở đâu, tôi mới hiểu ra, những phiền não và rối rắm của mình trước đây thực ra chỉ là mây khói thoáng qua mà thôi.”

Lời của tôi kéo theo một sự im lặng, khi tôi đang nghĩ cách dịu bầu không khí, lại chạm phải ánh mắt của Hàn Việt.

Trong năm năm ở nước ngoài, tôi đã rèn luyện khả năng quan sát sắc mặt khá tốt, vì tôi có thể thấy rõ ràng sự đau lòng trong mắt ấy.

“Được rồi, đừng tôi như , tôi buông bỏ lâu rồi.”

Âm thầm điều chỉnh lại cảm , tôi giống như mọi khi cố gắng nặn ra một nụ , ra hiệu cho đối phương rằng mình không sao.

“Tiêu Niệm, khóc và là hai chuyện khác nhau, đừng cùng lúc.”

“Tôi không có, nghĩ nhiều rồi.”

Có lẽ là nhận thấy tôi đã hình thành nên tính cách không bộc lộ cảm ra ngoài này, Hàn Việt bất lực thở dài, sau đó đeo tai nghe vào.

“Bây giờ tôi không nghe thấy gì cả, khả năng cách âm của xe cũng rất tốt, có thể khóc.”

Con người là , đối mặt với sự dò xét và chế nhạo thường có thể giữ vững sắc mặt, đối mặt với một chút thiện ý của người lạ lại trở nên hoảng loạn.

Nỗi tủi thân bị kìm nén trước đây không ngừng trào dâng trong não, như thể giây phút tiếp theo sẽ trút ra hết.

Tôi gần như bỏ chạy khỏi xe, thậm chí quên cả việc mang theo ô trong ngày mưa bão.

Chỉ muốn để lại tiếng gọi phía sau lưng ở đó.

Tôi cảm nhận rõ ràng nhịp tim loạn nhịp vừa rồi của mình.

Chính vì , tôi càng muốn chạy trốn.

Tôi không muốn, cũng không dám có thêm bất kỳ d.a.o cảm nào nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...