5
Tôi thừa nhận, tôi có thể ra Tiêu Diệp đang cố kích tôi.
Nhưng tôi thực sự không chắc ta đang có ý đồ gì.
Năm năm không hỏi han, tôi thực sự không thể tin rằng ta coi tôi như người nhà rồi ghét sắt không thành thép.
Lẽ nào, ta vẫn còn trách chuyện tôi có cảm với ta trước đây, nên bây giờ muốn cố kích tôi?
Nghĩ đến đây, tôi khẽ lắc đầu.
Tiêu Diệp à Tiêu Diệp, rốt cuộc ghét tôi đến mức nào, mới có thể dai dẳng tôi buồn nôn như ?
Khẽ tắt màn hình điện thoại, tôi lại bắt đầu ngẩn ngơ ra ngoài cửa sổ.
Thời gian trước vì bị kích , nên đã lời đính hôn để xả giận, kết quả bây giờ lại tự vả vào mặt mình.
“Tiêu Niệm, mày đúng là không tiến bộ chút nào.”
Tôi vừa vỗ vỗ đầu mình vừa tự giễu.
Bao nhiêu năm rồi, vẫn dễ dàng bị đối phương dắt mũi cảm như , khiến cho bây giờ không thể thu dọn tàn cuộc.
“Tiến bộ cái gì?”
Sau lưng vang lên một câu hỏi, tôi vội vàng đứng dậy quay đầu lại đón người kia.
“Anh là Hàn tiên sinh phải không? Tôi là Tiêu Niệm, nhà thiết kế phụ trách phương án thiết kế nhà mới cho lần này.”
Nhìn bàn tay tôi đưa ra, đối phương không đáp lại, mà đưa tay gỡ chiếc lá không biết từ lúc nào đã rơi trên đầu tôi xuống, sau đó khẽ mỉm , ngồi xuống đối diện tôi.
“Hàn Việt, gọi tên tôi là .”
“Được, Hàn Việt tiên sinh, đây là phương án tôi thiết kế cho dựa theo cầu của .”
Nói xong, tôi liền đẩy tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn sang.
Đối phương lại không hề mở ra xem, chỉ mỉm tôi, khiến tôi cảm thấy rợn cả tóc gáy.
“Hàn Việt tiên sinh, …”
“Cô không nhớ tôi sao?”
Ánh mắt dò xét của ấy xuyên qua cặp kính hướng về phía tôi, tôi đột nhiên cảm thấy người trước mặt vô cùng quen thuộc, thậm chí cổ tôi cũng có chút đau âm ỉ.
“Anh là miếng cao dán đó!”
Lời thốt ra khỏi miệng tôi khiến đối phương trợn to mắt, sau đó liền bật thành tiếng.
“Cô gọi như cũng không sai.”
“Xin lỗi , Hàn tiên sinh, tôi có chút phản ứng thái quá…”
Anh ấy lắc đầu, ý nơi khóe miệng càng sâu.
“Vậy thì chàng cao dán này xin phép tự giới thiệu lại, tôi tên là Hàn Việt, nghề nghiệp chính là nhà văn, lần trước trên máy bay là đang trải nghiệm cuộc sống.”
Tôi gật đầu, ghi nhớ thông tin của đối phương trong lòng.
Nếu là nhà văn, e rằng ấy sẽ có cầu khá cao đối với phòng sách và phòng ngủ.
Trước đây đã nghe đồng nghiệp phổ cập kiến thức lung tung, phương án theo phong cách của những người thuộc tầng lớp tinh , giàu có như Tiêu Diệp, may mà đối phương chưa mở ra xem.
Thương trường như chiến trường, đúng là không nên tin họ.
“Vậy, Hàn Việt tiên sinh, phương án thiết kế nhà của …”
“Không vội.”
Anh ấy không đi theo mạch suy nghĩ của tôi, mà quay đầu ra ngoài cửa sổ.
“Tiêu tiểu thư có rảnh không? Chúng ta đi uống một ly nhé?”
Tôi nghĩ chắc chắn là mình điên rồi, nếu không tại sao lại ma xui quỷ khiến gật đầu, rồi cùng người mới gặp hai lần này xuất hiện ở một quán bar.
Nhưng nơi ấy chọn quả thực không tồi, phong cách trang trí cổ điển kết hợp với nhạc cổ điển nhẹ nhàng, vừa bước vào đã có cảm giác say say.
Mấy ly rượu xuống bụng, hơi nước dần dần bốc lên từ trong cơ thể từ từ hóa thành nỗi tủi thân rơi xuống từ khóe mắt.
Tôi cũng không nhớ rõ mình đã những gì, trước khi ý thức biến mất, chỉ nhớ mình nằm sấp trên quầy bar, kể lể những năm tháng phong ba bão táp của mình, mà bên cạnh có một giọng dịu dàng an ủi bên tai.
“Sao lần nào gặp nhau, cũng đều chật vật như ?”
6
Uống rượu thân quả không hổ danh là chân lý lưu truyền từ xưa đến nay.
Đây là suy nghĩ duy nhất của tôi khi tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ vào ngày hôm sau.
Nhìn quần áo đã thay trên người mình và hành vi của mình vào tối hôm trước, trong lòng tôi hiện lên vô số khả năng.
Nhưng dù là khả năng nào, cũng đều khiến tôi phiền muộn muốn đ.â.m đầu vào tường c.h.ế.t quách cho xong.
Thôi, dù sao cũng là người trưởng thành rồi, phóng khoáng một chút.
Tôi nghĩ như , cửa phòng trước mặt liền bị mở ra.
Hàn Việt dường như vừa mới ngủ dậy không lâu, không những không đeo kính, tóc tai còn rối bù, khác xa so với hình tượng những lần gặp trước.
Thấy tôi đã tỉnh, ấy cử cổ, dựa vào khung cửa tôi.
“Chào buổi sáng, có muốn ăn chút gì không? Tôi…”
Tôi cố tỏ ra bình tĩnh ngắt lời ấy.
“Chuyện hôm qua không cần để trong lòng, là tôi uống say loạn tính, …”
“Uống say loạn tính?”
Anh ấy hứng thú nhai đi nhai lại lời của tôi, sau đó nhếch môi tiến lại gần mấy bước, cho đến khi chúng tôi có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau.
“Ý là, tối qua đã xảy ra nhiều chuyện như , không định chịu trách nhiệm sao?”
“Chịu… chịu trách nhiệm? Không đến mức đó chứ, mọi người đều là người trưởng thành rồi…”
Nghe lời ấy , tôi vừa năng lộn xộn vừa toát mồ hôi lạnh.
Khi tôi gần như xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, ấy đột nhiên lùi lại mấy bước, kéo giãn khoảng cách với tôi.
“Được rồi, chúng ta không gì cả. Tối qua ngủ say quá, tôi không tìm thấy địa chỉ nhà , cũng không mở điện thoại của , đành phải đưa về nhà bố mẹ tôi. Quần áo của là của em tôi, cũng là nó giúp thay.”
Nói xong, ấy ra vẻ tủi thân sờ sờ cổ mình.
“Người đáng thương nhất là tôi, nhặt một con ma men về nhà, còn bị ép ngủ sofa cả đêm.”
“Không phải rủ tôi uống rượu, tôi cũng sẽ không…”
“Đúng đúng đúng, là lỗi của tôi. Vậy bây giờ, hành khách tiểu thư có thể nể mặt tôi mà cùng tôi đi ăn sáng không?”
Nếu tôi có điều gì may mắn duy nhất, thì chính là Hàn Việt có một gia đình rất chăm chỉ.
Ngay cả ngày nghỉ cũng kiên trì ra ngoài và đến phòng tập thể dục, giúp tôi có thể nhanh chóng rời đi mà không cần phải chào hỏi họ.
Nhưng Hàn Việt dường như không hiểu sự lúng túng của tôi, vẫn kiên quyết muốn đưa tôi về nhà.
“Cô xấu hổ như sao ? Nhà mới của tôi còn phải giao cho trang trí đấy! Lẽ nào hy vọng tôi đổi nhà thiết kế khác?”
Lời của ấy chọc trúng chỗ yếu của tôi, số tiền thưởng sắp bay mất vì lòng tự trọng, tôi dứt khoát mở cửa xe, ngồi vào trong.
“Đừng có coi cái c.h.ế.t nhẹ tựa lông hồng như , giúp tôi định vị, rồi nghỉ ngơi một lát đi!”
Điều khiến tôi ngạc nhiên là, không biết có phải là để tôi nghỉ ngơi thêm một lát hay không, mà suốt dọc đường đi Hàn Việt thực sự không chuyện nhiều với tôi.
Tôi dựa vào ghế, quan sát cảnh vật đường phố không ngừng lùi lại, không khỏi có chút cảm thán.
Hóa ra năm năm có thể thay đổi nhiều đến , thậm chí có thể khiến một thành phố biến thành dáng vẻ mà tôi hoàn toàn không nhận ra.
“Cảm ơn đã đưa tôi về nhà.”
Khi tôi lời cảm ơn xong, chuẩn bị rời đi, đối phương đột nhiên khóa cửa xe lại.
“Cô đừng báo cảnh sát vội, tôi có chuyện đứng đắn muốn thương lượng với .”
Anh ấy có chút sốt ruột tiến lên muốn cầm lấy điện thoại của tôi, bản thân lại bị dây an toàn ghì chặt lại, đầu và nóc xe va chạm còn phát ra âm thanh rất lớn.
“Tôi muốn là, có muốn một giao dịch với tôi không?”
Bạn thấy sao?