10
Lời tỏ của Hàn Việt đến quá đột ngột, khiến tôi không kịp trở tay.
Tôi không biết phải sao, ấy sẽ cho tôi thời gian suy nghĩ, trước đó chúng tôi cứ sống với nhau như trước đây là .
Nhưng sóng gió chưa qua, sóng gió khác lại đến, chuyện bên này còn chưa có đầu mối, thì Tiêu Diệp bên kia lại bắt đầu phiền phức cho tôi.
“Tiểu Niệm à, trai con nó cũng không dễ dàng gì, con nể mặt mẹ mà đến ở với nó hai ngày đi!”
Đây là cuộc điện thoại thứ tám của mẹ tôi trong tuần này.
Bà ấy Tiêu Diệp bị đau dạ dày phải ở nhà dưỡng bệnh, bà và chồng không có thời gian chăm sóc ấy, nên nhờ tôi giúp một tay.
Người có mắt đều biết ấy đang cố giở trò, trớ trêu thay mẹ tôi vẫn tin sái cổ.
“Hay là mẹ đến thăm con nhé, chúng ta cũng…”
“Con sẽ đến.”
Nghe thấy bà ấy chuẩn bị đến, tôi theo bản năng lên tiếng ngăn cản đối phương.
“Con về sẽ rõ ràng mọi chuyện, chúng ta cũng nên chuyện cho đàng hoàng.”
Sau khi về nhà, không biết có phải là vì quá lâu không gặp hay vì lý do khác, tôi luôn cảm thấy bầu không khí trong nhà rất vi diệu.
Tiêu Diệp dường như thực sự bị bệnh, nằm trên giường trông rất yếu ớt, quầng thâm dưới mắt, môi thì trắng bệch, khác một trời một vực so với dáng vẻ trước đây.
“Tiểu Niệm… em đến rồi…”
“Đừng dậy, tôi chỉ đến xem thôi.”
Đặt đồ thăm hỏi xuống, tôi ngồi xuống bên giường, người trên giường đang cố gắng ngồi dậy, sau đó lại dùng một ánh mắt quái dị, trong sự áy náy thậm chí còn xen lẫn vài phần sâu sắc tôi.
“Em về rồi thì đừng đi nữa có không?”
Thấy tôi không trả lời, ấy lại bắt đầu tự về những viễn cảnh của mình.
“Chúng ta vẫn như trước đây, trai ở bên cạnh em, chúng ta một nhà cùng nhau sống cả đời có không? Chuyện quá khứ là sai, em chia tay với người kia đi có không, sau này sẽ bảo vệ em.”
“Nếu trong năm năm này tôi chờ bảo vệ, thì tôi đã c.h.ế.t tám trăm lần rồi.”
“Anh…”
Thực ra tôi cũng không ngờ mình sẽ ra những lời lạnh lùng như , không hiểu sao, khi thấy bộ dạng sống dở c.h.ế.t dở này của ấy, tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu khắp người.
Vẫn là chưa từng nghèo, mới có nhiều thời gian rảnh rỗi để suy nghĩ về những chuyện này.
“Anh trai sai rồi, Tiểu Niệm. Năm đó chỉ là nhất thời chưa nghĩ thông suốt, tưởng… chỉ muốn cho em nhớ đời, nhật ký của em đã đọc hết rồi, có thể hiểu…”
“Vậy tại sao đến cả học phí cũng không cho tôi?”
“Anh tưởng, em chịu tủi thân sẽ đến nũng cầu hòa với , quen…”
“Tiêu Diệp, cho đến ngày hôm nay, vẫn đang tìm vấn đề ở tôi sao?”
Bất lực thở dài, tôi khẽ cử tay chân đang có chút tê dại.
“Tôi thừa nhận, có cảm với là tôi sai, dám không hề nhận ra một chút nào sao? Trong những năm qua, và bố mẹ có vô số cách để dạy dỗ tôi, chỉnh đốn tôi, mọi người không hề .”
“Mọi người chỉ đang nấu ếch trong nồi nước ấm, đặt hy vọng vào thời gian, hy vọng sự nảy mầm của cảm này có thể tiêu tan theo thời gian. Nếu đã như , Tiêu Diệp, tại sao lúc đó lại cố ý chọc thủng lớp giấy cửa sổ gì?”
“Lẽ nào, thích tôi?”
Lời của tôi khiến đối phương ho dữ dội, đưa cốc nước cho ấy, sau đó khẽ thở dài.
“Tôi đã suy nghĩ rất lâu, gần đây mới cuối cùng nghĩ thông suốt vấn đề này. Anh thực ra chỉ hy vọng tôi trong sự đơn và giày vò ở nước ngoài sẽ chạy đến cầu xin tha thứ, sau đó có thể yên tâm vượt qua rào cản tâm lý của mình, biến mối quan hệ của chúng ta thành sự đeo bám của tôi, đơn phương một lòng.”
“Như , có thể yên tâm tận hưởng cảm của mình, không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào nữa, đúng không, trai?”
Nói xong, tôi không thèm quan tâm đến sự níu kéo và giải thích của người phía sau, quay người rời khỏi phòng.
Vừa mở cửa ra, tôi liền thấy mẹ và bố dượng đang đứng ngoài cửa nghe trộm.
“Mẹ, Tiêu, sau này, chúng ta ít liên lạc thôi nhé!”
Bạn thấy sao?