Dưới nét vẽ của bé, tôi thật sống .
Có thể như hơi tự luyến, tôi thực sự cảm nhận cảm của em qua từng nét bút.
Tôi đắm chìm trong những bức tranh, lật vài trang thì phát hiện góc dưới bên phải mỗi bức đều có vài dòng chữ nhỏ mạnh mẽ.
Là nhật ký.
Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra trẻ tự kỷ không biết viết nhật ký, nên hiểu đây là người lớn tranh viết lời diễn giải.
Văn phong mô phỏng giọng trẻ con:
“Hôm nay bẩn áo, chị giúp em thay đồ. Chị không đau em, còn cho em một viên kẹo, ngon lắm.”
“Bị ngã, rất đau. Chị giúp em xử lý vết thương, phù phù~”
“Chị giúp em buộc tóc, còn kẹp chiếc kẹp tóc hình quả đào của chị, chị khen em là đứa trẻ xinh đẹp nhất thế giới, vui lắm.”
Tôi lật thêm vài trang nữa thì bị Hàng Việt đưa tay đè lại, tai ấy đỏ ửng: “Đừng xem nữa.”
Tôi hiểu: “Anh viết à?”
Anh ấy : “Anh chỉ muốn biết em mình đang nghĩ gì.”
Trẻ tự kỷ đang nghĩ gì, có lẽ chính các em cũng không biết.
Tôi ngẩng lên Hàng Việt đang ngại ngùng, dường như qua từng chữ, tôi đã thấy sâu sắc của một người .
Tôi rất ngạc nhiên.
Trước đây, ấn tượng của tôi về Hàng Việt – nam thần trường học – luôn là đẹp trai, tự tin, xuất sắc, cao cao tại thượng.
Nhưng tiếp rồi mới biết, ấy cũng có thể yếu đuối, tinh tế, dịu dàng, thuần khiết.
Như một bức tranh đen trắng đột nhiên có màu, Hàng Việt trước mặt tôi trở nên sống .
Có lẽ bị tôi đến mất tự nhiên, hỏi: “Sao lại chằm chằm như ?”
Tôi thật: “Em thấy rất đẹp trai.”
Mặt ấy lập tức đỏ bừng.
Sau khi mừng sinh nhật em xong, Hàng Việt đưa tôi về trường.
Trên đường về tôi mới biết, cảnh Hàng Việt đến ký túc xá đón tôi đã bị chụp lại và đăng lên mạng.
Diễn đàn đang bàn tán xôn xao.
“Phá án rồi! Người từ chối Hàng Việt là Giang Hứa khoa tâm lý, hai người này hình như đang quen nhau rồi hahaha (ảnh)”
Các bình luận đầu toàn là hóng hớt và phân tích, cho đến khi có một bình luận xuất hiện:
“Nhưng Giang Hứa phụ trách tư vấn tâm lý cho Hàng Việt mà, họ sao có thể bên nhau? Đây chẳng phải là lợi dụng công việc vì mục đích cá nhân sao? Trời ơi, thật quá thiếu chuyên nghiệp! (ảnh)(ảnh)”
Tôi bấm vào ảnh, thấy nhật ký tham vấn tôi viết cho Hàng Việt.
9
Dự án hỗ trợ tâm lý tất nhiên cần có phản hồi, nhật ký của người tham vấn là một trong số đó.
Vì tôi không còn tiếp nhận việc tư vấn tâm lý cho Hàng Việt nữa, nên thời gian trước tôi đã sắp xếp lại nhật ký trong thời gian đó thành văn bản, gửi cho thầy dưới dạng bài tập qua email.
Nhưng tôi không ngờ, nhật ký lại xuất hiện trên diễn đàn theo cách này.
Để bảo vệ quyền riêng tư, tôi tất nhiên không ghi rõ tên thật của Hàng Việt, chỉ dùng cách gọi “ H”.
Nhưng những chuyện ghi trong đó đều là thật, chủ trì cuộc thi ca hát trong trường, luôn đứng nhất chuyên ngành, liên tục dẫn đầu bảng xếp hạng nam sinh đẹp trai… Những đặc điểm này trong trường không ai có người thứ hai.
Còn ở góc dưới bên phải, lại rõ ràng ghi tên tôi — Giang Hứa.
Hướng gió trên diễn đàn bắt đầu thay đổi.
Từ hóng chuyện và chúc phúc chuyển sang nghi ngờ và công kích.
Hàng Việt bên cạnh hỏi tôi: “Sao thế?”
Tôi tắt điện thoại, bình tĩnh : “Không có gì, chỉ là chút hiểu lầm.”
Anh ấy : “Giải thích rõ là rồi.”
Tôi đáp nhẹ một tiếng.
Về đến ký túc xá, bên trong rất yên tĩnh.
Ba người cùng phòng đều có mặt, họ chỉ lặng lẽ tôi một cái, rồi quay lại việc của mình.
Sau đó tôi thấy trên bàn mình có một đống đồ ăn vặt họ để lại, như một lời an ủi không lời.
Tôi lên tiếng: “Tớ không sao đâu.”
Ký túc xá lúc này mới trở lại náo nhiệt.
Lúc tắm, bên ngoài vang lên một tiếng hét ngạc nhiên.
Giống như cùng phòng cầm điện thoại chạy đến cửa phòng tắm, phấn khích : “Nam thần hồi đáp rồi!”
Cô ấy trực tiếp phát sóng hình trên diễn đàn cho tôi nghe:
“Người hỏi: Cậu và Giang Hứa đang nhau à?”
“Nam thần trả lời: Vẫn đang theo đuổi.”
“Lại hỏi: Hai người bắt đầu vì tư vấn tâm lý à?”
Bạn thấy sao?