Từ Lần Đầu Gặp, [...] – Chương 6

6

Anh ấy bảo tôi chờ ở dưới gốc cây đa lớn phía sau phòng nhạc, có chuyện muốn .

Vì cũng không bận gì, tôi đã đến đó và nhanh chóng thấy Hàng Việt trong bộ vest bảnh bao.

Anh ấy chạy nhanh tới, đứng trước mặt tôi, khuôn mặt có chút thẹn thùng, hỏi: “Cảm giác thế nào?”

Tôi nghĩ, thật choáng ngợp.

Trên sân khấu, ấy đầy tự tin và quyến rũ; ngoài đời lại chân thành, nhiệt và dịu dàng, sự đối lập này khiến tôi choáng váng.

Anh ấy vẫn đang chờ tôi trả lời, tôi chân thành khen: “Rất tuyệt! Không hề thấy căng thẳng chút nào!”

Anh ấy : “Vì có em ở đó.”

Anh ấy thật lắm lời ngọt ngào, tôi nghi ngờ hỏi: “Mấy người mắc chứng sợ xã hội các , lời cảm đều thành bài bản như thế à?”

Anh ấy đáp: “Chúng mắc chứng sợ xã hội, lời cảm với người mình thích thì luôn thành bài bản.”

“…”

Tôi đành chuyển đề tài: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”

Anh ấy lục lọi trong túi, cuối cùng lấy ra một xấp giấy thư màu hồng.

Tôi giật mình, tưởng là thư !

Anh ấy bật , đính chính: “Thiệp mời đấy, em vẽ.”

Thư không dám nhận, thiệp mời thì không thể từ chối.

Tôi mở ra xem, truyện tranh liên hoàn rất dễ hiểu, tuần sau là sinh nhật bé, mời tôi đến dự.

Hàng Việt ngại ngùng sờ gáy, : “Anh đã mạnh miệng với em rằng chắc chắn sẽ mời em.”

Còn biết gì nữa, để bé không thất vọng, tôi đành đồng ý đi.

Vào ngày sinh nhật của Thôi Di, Hàng Việt lái xe đến đón tôi dưới ký túc xá.

Xe chạy thẳng về phía nhà ấy.

Nhưng càng đến gần nhà, tôi càng cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Tôi đã vào đến khu biệt thự vườn nổi tiếng trong thành phố, nơi đất đắt như vàng mà chẳng ai coi trọng điều đó.

Cuối cùng xe dừng trước một căn biệt thự trong đó.

Tôi quanh, hỏi Hàng Việt: “Xuống lầu mua thuốc lá? Lầu đâu?”

Anh ấy sững lại một chút, sau đó nghiêm túc bổ sung: “Tòa nhà này cũng có thể nhảy, lát nữa sẽ leo lên mái.”

Tôi lườm ấy một cái.

Anh ấy giải thích: “Thật ra là một câu , thể hiện mạnh mẽ cảm   lúc bị từ chối tỏ , đến mức không muốn sống nữa.”

Một lần bị lừa cũng đủ khiến tôi cảnh giác.

Tôi chằm chằm ấy, hỏi: “Anh thật sự có lo lắng về ngoại hình à?”

“Thật sự có,” Hàng Việt nghiêm giọng, “Anh luôn lo sợ bản thân trong mắt em không đủ đẹp trai.”

“…” Thôi .

8

Theo Hàng Việt vào nhà tôi mới biết, buổi tiệc sinh nhật này khác xa tưởng tượng của tôi.

Tôi tưởng sẽ có rất nhiều người mời, kết quả chỉ có một mình tôi, xung quanh toàn người thân.

Giống như một buổi tiệc gia đình, tôi là người ngoài duy nhất.

Những ánh mắt tò mò khiến tôi bối rối.

Hàng Việt an ủi: “Đừng để ý, chúng ta đi gặp Tiểu Di.”

Anh ấy dẫn tôi đến trước một khu sân nhỏ độc lập, gõ cửa trước khi vào rồi : “Tiểu Di, em xem ai đến này?”

Cô bé đang lặng lẽ vẽ tranh trước mặt không có phản ứng.

Tôi đi đến gần, cúi người xuống theo: “Tiểu Di, còn nhớ chị không?”

Cô bé vẫn tiếp tục vẽ, trong lúc đó chậm rãi ngẩng đầu tôi một cái, rồi lại tiếp tục vẽ.

Trẻ tự kỷ thường chìm trong thế giới riêng, việc bé có phản ứng và ngẩng đầu tôi đã rất đáng quý.

Tôi đưa cuốn sổ vẽ đã chuẩn bị sẵn cho quà sinh nhật, rồi ngồi cạnh cùng vẽ với em.

Điều khiến tôi bất ngờ là Hàng Việt cũng ở lại.

Ba người yên tĩnh vẽ tranh, không ai phiền ai.

Tôi không nhịn lên tiếng: “Anh không cần ra ngoài tiếp khách à?”

Hàng Việt đáp: “Anh sợ xã hội.”

Tôi lẩm bẩm: “Chưa từng thấy ai suốt ngày nhắc đến sợ xã hội như .”

Hàng Việt: “Vậy có lẽ là kiểu người sợ xã hội đầy tự hào.”

“…”

Vẽ xong, chúng tôi trao đổi tranh.

Tiểu Di vẽ tôi, Hàng Việt cũng vẽ tôi, còn tôi cũng vẽ… tôi.

Tôi nhận xét: “Vẫn là tranh của Tiểu Di đẹp nhất.”

Cô bé đã chạy đi, từ giá sách ở góc tường lấy ra một cuốn sổ vẽ cũ kỹ đưa cho tôi.

Tôi mở ra, bên trong là những ký ức thời kỳ thực tập của tôi ghi lại.

Ban đầu chỉ nghe Hàng Việt kể, bây giờ tận mắt thấy, cảm giác hoàn toàn khác.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...