Từ Lần Đầu Gặp, [...] – Chương 5

5

“Mỗi ngày trong tranh của em ấy đều có cậu. Trong bức tranh đen trắng, chỉ có cậu là có màu sắc.”

“Thực ra lúc đó em ấy mới đến trường, cả nhà tôi rất lo không biết em có thể thích nghi không, may là em gặp cậu.”

“Kết quả đã rõ ràng, em ấy thích nghi rất tốt, cả nhà tôi đều rất cảm kích cậu.”

Tôi không nhịn : “Đó là việc tôi nên mà.”

“Đúng ,” cậu ấy cảm thán, “cậu tốt như , mà vẫn nghĩ đó là việc mình nên – thế mới càng đáng quý.”

Tôi bị lời khen của cậu ấy cho luống cuống.

Cậu ấy : “Sau đó có một ngày, tôi thấy trong tranh em ấy vẽ cậu mặc áo gile đỏ vẫy tay chào mọi người, trên áo có phù hiệu trường. Lúc đó tôi mới biết, thì ra cậu học cùng trường với tôi.”

“Rồi tôi mới biết, tiên nhỏ trong tranh của em tôi tên là Giang Hứa.”

Tôi như hiểu ra điều gì: “Vậy là cậu thích tôi vì em cậu thích tôi sao?”

Ngoài dự đoán của tôi, Hàng Việt lập tức phủ nhận: “Không phải vì em tôi.”

Cậu ấy : “Tôi thừa nhận là nhờ có em , tôi mới ý đến cậu, tôi không phải vì điều đó mà thích cậu.”

Ánh mắt cậu ấy vô cùng trong sáng: “Tôi thích cậu, chỉ đơn giản vì chính con người cậu.”

Ánh mắt đó quá tha thiết, khiến tôi không dám thẳng, vội cúi đầu một thìa cơm.

Ánh mắt cậu ấy vẫn khóa chặt lấy tôi, giọng rất nhẹ, mê hoặc lòng người: “Không phải vì tư vấn tâm lý mà thích cậu, mà là vì cậu nên tôi mới thích tư vấn tâm lý.”

Cậu ấy : “Nếu không phải là cậu, thì lời của người khác với tôi cũng chẳng có tác dụng gì cả.”

Tim tôi đập loạn.

Khoảnh khắc này, tôi phải thừa nhận Hàng Việt có sức hút quá lớn với tư cách là một người đàn ông.

Dù tôi không có chút cảm nào với cậu ấy, khi cậu ấy dịu giọng tỏ như , tôi vẫn đỏ mặt tim đập thình thịch.

Cậu ấy chẳng quan tâm đến sự lúng túng của tôi, thẳng: “Bây giờ không còn mối quan hệ tư vấn viên, cũng chẳng liên quan gì đến em tôi, chỉ đơn giản là tôi thích cậu…”

Cậu ấy : “Vậy thì, tôi có thể theo đuổi cậu rồi chứ?”

Tôi mím chặt môi: “Nếu tôi từ chối, cậu lại đi xuống lầu mua t.h.u.ố.c lá hả?”

Cậu ấy bỗng : “Cậu từ chối, tôi sẽ buồn. Nhưng cậu đồng ý, tôi sẽ rất vui.”

Cậu ấy luôn biết cách ra những lời hoàn hảo, khiến tôi nghi ngờ người như sao lại mắc chứng sợ giao tiếp xã hội nghiêm trọng.

Cậu ấy tiếp tục hỏi: “Được không?”

Dưới ánh mắt đầy mong chờ của cậu ấy, tôi chỉ muốn trốn đi.

Nhưng không thể trốn .

Tôi trốn đến đâu, ánh mắt cậu ấy sẽ đuổi theo đến đó.

Không còn cách nào khác, mặt đỏ bừng, tôi ném ra một câu: “Cậu thích theo đuổi thì cứ theo đuổi đi.”

Cậu ấy tự nhiên tươi rói: “Tôi coi như cậu đã đồng ý rồi.”

7

Hàng Việt theo đuổi tôi không chỉ là lời suông.

Anh ấy thường lặng lẽ đưa tôi về ký túc xá sau giờ tự học buổi tối, ban ngày cũng đến dự thính lớp chuyên ngành của tôi.

Không gì nhiều, giống như chỉ muốn lặng lẽ bảo vệ.

Nhưng con người như ấy, xuất hiện ở đâu cũng là tâm điểm ý, huống chi còn lặp đi lặp lại như thế này.

Trên diễn đàn đã có bài viết khảo sát về việc Hàng Việt đang theo đuổi ai.

Và tên tôi nổi bật nằm trong danh sách.

Tôi thực sự sợ ảnh hưởng từ Hàng Việt, nên đã khéo léo nhắc ấy tiết chế một chút.

Anh ấy cũng nghe lời, không còn công khai lộ liễu nữa.

Nhưng những cảm vụng trộm mang lại càng kích thích, thậm chí tôi có cảm giác như mình đang vụng trộm với ấy.

Ví dụ như bây giờ—

Anh ấy đang MC cho cuộc thi ca sĩ học đường trên sân khấu, còn tôi thì ngồi dưới xem.

Ánh mắt ấy thỉnh thoảng lại về phía tôi.

Sự va chạm ánh mắt này khiến tim tôi đập thình thịch.

Trong đầu còn hiện lên trước khi ấy lên sân khấu: “Chỉ cần thấy em, sẽ không căng thẳng nữa.”

Thật ra ban đầu tôi không định đến, vì câu đó, tôi đã có mặt.

Cuộc thi ca sĩ học đường kết thúc viên mãn.

Và lúc này, tôi nhận tin nhắn từ Hàng Việt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...