Từ Lần Đầu Gặp, [...] – Chương 4

4

Vì sự đồng hành và bao dung của nhà tư vấn, người tư vấn nảy sinh sự lệ thuộc mạnh mẽ.

Một số người sẽ nhầm tưởng đó là .

Nhưng thực ra không phải .

Hàng Việt cũng không thực sự thích tôi.

Có lẽ cậu ấy thích cảm giác thoải mái, bộc bạch không lo nghĩ, hoặc thích quãng thời gian yên bình và dễ chịu khi tư vấn tâm lý, hoặc là thích cảm giác ai đó vô điều kiện bao dung… chắc chắn không phải là thích tôi.

Nếu cậu ấy thật sự thích tôi, thì buổi tư vấn này coi như thất bại.

Đơn xin đổi người hỗ trợ tâm lý của tôi nhanh chóng chấp thuận.

Tuần này thứ Sáu, tôi tiếp đón một người tư vấn mới – một nhỏ cao chỉ tầm một mét rưỡi.

Cô ấy tự ti vì chiều cao của mình, mãi không thể vượt qua .

Buổi tư vấn kéo dài gần một giờ, lúc ra về ấy nở nụ – điều đó khiến tôi cảm thấy rất thành tựu.

Tôi ngồi lại ghi chép tư vấn rồi mới rời đi.

Vì điện thoại để chế độ im lặng, mãi đến lúc quét mã thanh toán mua cơm tối tôi mới nhớ ra.

Vừa mở điện thoại thì thấy có tin nhắn chưa đọc và cuộc gọi nhỡ.

Tất cả đều đến từ Hàng Việt.

Tôi đã sai khi tự ý đổi người tư vấn, nên gọi lại cho cậu ấy.

Cậu ấy bắt máy không gì.

Chỉ có tiếng thở nông vang trong tai tôi, dễ dàng cảm nhận cảm của cậu ấy.

“Tôi đây.” Tôi mở lời như .

Cậu ấy hạ giọng hỏi: “Tại sao ?”

Rồi giọng đã bắt đầu nghèn nghẹn: “Là tôi sai điều gì sao?”

Tôi bỗng mềm lòng: “Hàng Việt, chúng ta chuyện không?”

“Ừm.”

“Tôi chờ cậu ở căn tin số ba, chỗ bán cơm trộn.”

Cậu ấy đến rất nhanh.

Tóc bị gió thổi rối, áo thun, quần thể thao và giày sneaker – lần đầu tiên cậu công tử học đường mang cảm giác phóng túng như .

Tôi đẩy phần cơm trộn trứng cà chua đến trước mặt cậu ấy, dịu giọng: “Ăn chút đi, món cậu thích mà.”

Cậu ấy tôi một cái, không đũa: “Tôi muốn nghe lý do.”

Thế là tôi giải thích cho cậu ấy nghe về khái niệm “chuyển di”, về khả năng cậu ấy hiểu nhầm cảm , và lý do vì sao tôi phải đổi người hỗ trợ.

Cuối cùng, tôi kết luận: “Dù cậu không thực sự thích tôi, vì cậu đã nảy sinh cảm giác này, tôi đã không còn phù hợp để tư vấn cho cậu nữa.”

Cậu ấy im lặng một lát, rồi ánh mắt bỗng bừng sáng: “Không còn tư vấn cho tôi nữa, là tôi theo đuổi cậu cũng không bị giới hạn đúng không?”

“…” Cậu ấy sao có thể nghĩ ra điều này chứ?

Cậu ấy lại : “Cậu từ chối tôi, không phải vì không thích, mà vì cậu là tư vấn viên nên không thể thích tôi đúng không?”

“Tôi đâu có—”

Tôi còn chưa xong, đã bị cậu ấy ngắt lời, vẫn trong trạng thái hưng phấn, thì thầm tự : “Nhưng tôi đâu có thích cậu vì tư vấn, tôi đã thích từ lâu rồi—”

Giọng cậu ấy đột ngột im bặt.

Tôi nghi ngờ mình vừa nghe thấy gì đó: “Hả??”

Như thể bị ai đó thi triển kỹ năng lạnh tức thì, hoặc như vô thổ lộ lời thật lòng, Hàng Việt lúc này rơi vào trạng thái bình tĩnh kỳ quặc.

Tôi không định nhân từ bỏ qua, truy hỏi: “Vừa rồi cậu … là cậu đã thích tôi từ lâu, đúng không?”

Cậu ấy im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu.

6

Hàng Việt muốn bộc bạch, vẫn đang chuẩn bị tâm lý.

Cuối cùng cậu ấy cũng cầm lấy thìa, trộn phần cơm trứng cà đến khi từng hạt cơm đều thấm nước sốt, rồi ăn một miếng, chậm rãi : “Cậu còn nhớ Thôi Di không?”

Tôi gật đầu, trong đầu hiện lên hình ảnh bé trầm lặng đó.

Cậu ấy : “Là em tôi.”

Như ra sự nghi hoặc của tôi, cậu ấy giải thích: “Tôi theo họ mẹ.”

“Em tôi bị tự kỷ, không chuyện, vẽ rất giỏi. Tôi thường xem tranh của em ấy, xem em ấy nghĩ gì, xem em ấy gì… rồi tôi thấy cậu trong tranh.”

Là vào năm hai đại học, thực tập hai tháng.

Trường phân sinh viên đến các cơ sở xã hội khác nhau, và tôi cử đến trung tâm phục hồi chức năng cho trẻ tự kỷ.

“Trong tranh, cậu buộc dây giày cho em ấy, thay đồ bẩn, giúp em ấy xử lý mấy cậu bé bắt nạt… Tôi ra , em ấy rất thích cậu.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...