Hơn nữa, tin đồn còn lan truyền ngày càng dữ dội.
Cuối cùng tôi nghe cả phiên bản kiểu: “Hàng Việt theo đuổi một suốt tám năm, bị từ chối liền nhảy lầu, lúc đưa lên xe cấp cứu thì chỉ còn thoi thóp thở.”
Đáng sợ hơn là, Hàng Việt thực sự bị ảnh hưởng.
Tôi nhận tin nhắn cầu cứu từ cậu ấy: “Cậu có rảnh không? Tớ muốn tư vấn tâm lý.”
Nhưng cậu ấy đã nảy sinh cảm với tôi, nếu tôi tiếp tục cố vấn tâm lý cho cậu ấy thì cả về công việc lẫn cảm đều không thích hợp.
Tôi đang định từ chối thì cậu ấy lại :
“Tớ thấy rất khổ sở.”
“Họ đều đang xấu tớ.”
“Cậu có thể giúp tớ không?”
Tôi gõ chữ từ chối rồi lại xóa, cuối cùng vẫn không đành lòng, chỉ đành đồng ý.
4
Địa điểm trò chuyện chọn là phòng tiếp khách nhỏ trong quán cà phê của trường.
Thoải mái, riêng tư, tạo cảm giác an toàn.
Khi tôi đến nơi, Hàng Việt đã ngồi sẵn rồi.
Cậu ấy ngồi quay lưng về phía tôi trước bàn tròn nhỏ, cúi đầu xuống, vì tư thế cúi người ấy mà chiếc áo sơ mi trắng càng nổi bật đường nét lưng rắn chắc, vô cùng hút mắt.
Phải thừa nhận, dù là một Hàng Việt uể oải như thế này, vẫn đẹp trai đến mức khó tin.
Tôi điều chỉnh lại tâm trạng, ngồi xuống đối diện cậu ấy.
Cậu ấy thấy tôi, mắt lập tức sáng lên.
Tôi mím môi, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Kể cho tớ nghe không?”
Cậu gật đầu, lén tôi một cái, bắt đầu trình bày: “Dạo gần đây tớ thích một , tớ thực sự rất thích ấy, lấy hết dũng khí để tỏ , lại bị từ chối.”
Cậu ấy dường như chỉ xem tôi là một cố vấn tâm lý để trút bầu tâm sự, biểu hiện như một người thất bại trong cảm đang tìm kiếm sự an ủi.
Nếu người cậu ấy thích không phải là tôi, thì cuộc chuyện này sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng trớ trêu thay, người đó lại chính là tôi!
Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác lạ lùng, không thể gọi tên.
Cậu : “Thật ra mà tớ thích không từ chối thẳng, ấy chuyện đó còn có thể bàn bạc, tớ vẫn còn cơ hội. Tớ không dám mong đây là dấu hiệu ấy thích tớ, ít ra ấy không trực tiếp từ chối đúng không?”
“Nhưng mọi người đều đó là do tớ si , là tớ tự ảo tưởng, còn bảo tớ là kẻ thay thế, đợi ấy tìm người tốt hơn thì sẽ đá tớ đi.”
“Tớ rất buồn…”
Cậu ấy đầy cảm , tôi lại liên tục mất tập trung.
Lại nữa rồi, cảm giác kỳ lạ ấy lại trỗi dậy.
Tôi cố gắng giữ tinh thần tỉnh táo để đáp: “Nếu những điều họ không đúng, thì sao cậu phải quan tâm gì?”
Cậu thở dài: “Nhưng tớ cũng cảm thấy họ đúng.”
“Biết đâu đó thật sự không thích tớ, chỉ vì ngại ngùng nên không tiện từ chối.”
Cậu cụp mắt xuống, trông vô cùng ủ rũ.
Tôi bỗng không biết nên gì.
Cậu lặng lẽ ngẩng đầu, tôi một cái.
Ánh mắt đó như thể cậu đột nhiên chuyển từ vai trò người cần giúp đỡ sang người đang theo đuổi, hy vọng tôi có thể cho cậu một câu trả lời.
Nhưng tôi có thể gì đây?
Thích, hay không thích – những từ đó đều không phù hợp xuất hiện trong cuộc trò chuyện giữa cố vấn và người tư vấn.
Tôi chỉ có thể thầm than, một khi tư vấn tâm lý bị lẫn lộn với cảm, đúng là vô cùng rắc rối.
Cuộc trò chuyện với Hàng Việt kéo dài gần một tiếng đồng hồ.
Cậu không có chuyển biến rõ rệt, còn tôi thì đã mệt lả cả người.
Trước khi chia tay, Hàng Việt chỉnh lại cổ áo, ngượng ngùng với tôi: “Hẹn gặp cậu thứ Sáu.”
Tôi thầm nghĩ, có lẽ sẽ không gặp nữa đâu.
Vì tôi đã nộp đơn lên học viện xin đổi đối tượng hỗ trợ tâm lý rồi.
5
Dự án hỗ trợ tâm lý quy định trong một học kỳ, sinh viên phải thực hiện đủ số lần tư vấn tâm lý nhất định.
Tôi và Hàng Việt đã hẹn gặp với tần suất nửa tháng một lần, tức là tuần này thứ Sáu sẽ có một buổi.
Nhưng hình hiện tại, rõ ràng tôi không còn phù hợp để tư vấn cho cậu ấy nữa.
Trường hợp người tư vấn thầm nhà tư vấn không hiếm gặp, trong tâm lý học thậm chí còn có cách giải thích chuyên môn – gọi là “chuyển di”.
Bạn thấy sao?