Từ Lần Đầu Gặp, [...] – Chương 1

1

Sau khi từ chối lời tỏ của nam thần, tôi lướt thấy một bài đăng trên trang cá nhân của cậu ấy:

“Tỏ thất bại rồi, tôi định xuống nhà mua thuốc lá.

Không đi thang máy, cũng không đi cầu thang.”

Tôi hoảng quá, lập tức rằng cậu ấy vẫn còn cơ hội.

Sau này tôi mới biết, nhà cậu ấy ở tầng một!

1

Trước khi đi ngủ, tôi lướt video và thấy một blogger đang tổng hợp các nam thần học đường nổi bật của các trường đại học.

Nam thần trường tôi – Hàng Việt – đã giành vị trí số một với số phiếu áp đảo.

Phần bình luận vô cùng sôi , toàn là những lời than thở vì mê trai đẹp.

“Chịu thua, ngày nào cũng đẩy mấy đẹp trai này, mà chẳng ai chịu chui thẳng vào chăn của tôi cả.”

“Tôi thật sự không hiểu mặc nhiều như để gì? Nên tôi cứ xem đi xem lại để phân tích.”

“Mạng xã hội thật tàn nhẫn, chồng tôi ở trong đấy, còn tôi thì ngoài này hu hu hu.”

“Trời ơi Hàng Việt đẹp trai quá đi! Ai có thể từ chối chứ? Tôi hỏi ai có thể từ chối ?!”

Tôi âm thầm tiếp lời: Tôi có thể.

Một tiếng trước, nam thần Hàng Việt bất ngờ nhắn tin tỏ với tôi.

Cậu ấy cậu ấy thích tôi.

Không phải say rượu nhận nhầm người, cũng không phải trò chơi thua phải chịu hình .

Chỉ là đơn thuần thích tôi, muốn ở bên tôi.

Tôi sợ đến mức lập tức từ chối cậu ấy.

Từ chối xong vẫn còn run, cậu ấy sao có thể thích tôi chứ!

Tôi lướt video để phân tán sự ý, ai ngờ video đứng đầu lại chính là cậu ấy.

Tôi thở dài một hơi, quyết định chuyển sang xem trang cá nhân.

Ảnh đi chơi dịp 1/5, ảnh couple tứ, ảnh dẫn chó đi dạo của người thú cưng… tôi lần lượt bấm like.

Phía trên hiện thông báo bè mới đăng bài, tôi vô thức bấm vào, thấy người đăng là Hàng Việt.

Hàng Việt: “Tỏ thất bại rồi, tôi định xuống nhà mua thuốc lá. Không đi thang máy, không đi cầu thang.”

Tôi hơi sững người.

Không đi thang máy không đi cầu thang, cậu ấy định xuống bằng cách nào?

!

Nghĩ ra câu trả lời, tôi lập tức mở khung chat với cậu ấy, kích : “Cậu đừng manh nha!”

“Chán quá.” Hàng Việt trả lời như .

Tôi tiếp tục khuyên nhủ: “Sao lại chán chứ?”

Tôi : “Tôi vừa mới thấy cậu đứng nhất bảng nam thần học đường đấy.”

Hàng Việt ủ rũ: “Thì có ích gì, tỏ vẫn bị từ chối mà.”

Tôi: “……”

Cậu ấy lại nhắn tiếp: “Không nữa, tôi đi mua t.h.u.ố.c lá đây.”

“Đừng mà đừng mà.” Tôi vội vàng ngăn lại, “Cậu đừng manh , mọi chuyện đều có thể bàn bạc mà.”

Cậu ấy chậm một lúc mới trả lời.

Tôi sợ đến mức bắt đầu đoán xem có phải cậu ấy thật sự nhảy lầu rồi không, thì tin nhắn đến: “Chuyện ở bên nhau… còn có thể thương lượng à?”

Tôi cứng đầu gật đầu đồng ý: “Có thể.”

Tôi gửi thêm: “Vậy nên cậu đừng xuống nhà nữa nha.”

“Ừ.” Cậu ấy trả lời.

Tôi từ từ đặt trái tim đang loạn nhịp của mình trở về lồng ngực.

2

Tôi lo lắng Hàng Việt sẽ nhảy lầu không phải là không có lý do.

Tôi và cậu ấy quen nhau trong nhóm hỗ trợ tâm lý.

Tôi là người hỗ trợ.

Tôi là sinh viên năm ba ngành Tâm lý học của trường.

Nhằm rèn luyện năng lực tư vấn tâm lý của sinh viên, cũng như giải quyết trạng thiếu hụt chuyên viên tư vấn, học viện đặc biệt thiết lập dự án “Hỗ trợ tâm lý”, cho sinh viên hỗ trợ sinh viên theo hình thức một kèm một.

Và người mà tôi hỗ trợ chính là nam thần Hàng Việt.

Chỉ có thể là: không tìm hiểu thì không biết, tìm hiểu rồi thì giật mình.

Đằng sau vẻ ngoài rạng rỡ của Hàng Việt, lại là một trái tim đầy thương tích.

Người luôn giữ vị trí đầu bảng thành tích chuyên ngành, lại mắc chứng lo âu nghiêm trọng trước kỳ thi.

Người thường xuyên dẫn chương trình các sự kiện lớn của trường, lại có nỗi sợ ống kính ở mức độ trung bình.

Người xử lý mọi huống như cá gặp nước, lại mắc chứng sợ giao tiếp xã hội nghiêm trọng.

Ngay cả vẻ ngoài gần như hoàn hảo không chê vào đâu của cậu ấy, cũng ẩn chứa sự lo lắng sâu sắc về ngoại hình.

Có thể là… chỗ nào cũng không ổn cho lắm.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...