“Dùng tiền… có quá tục không?”
“Xì, hiểu gì mà ? Không có vật chất thì chẳng khác gì cát bụi. Gió không cần thổi, đi vài bước là tự rã!”
“Nói quá đúng! Không hổ là chị em!”
Thế là hôm sau, Quan Yến lái Porsche đến trường tìm tôi.
Bắt đầu bằng câu đầu tiên giữa hai người chúng tôi —
“Cô rất thiếu tiền à?”
Anh hỏi câu đó, giọng thì cao ngạo, mặt thì lạnh tanh.
Nhưng thực tế — trong góc khuất tôi không thấy,
Quan Yến căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Bước đầu — thành công.
Tối hôm đó, Quan Yến hí hửng nhắn tin cho chị:
“Cô ấy đồng ý rồi!!”
Lạc Ninh:
“Hơ, không hổ là chị.”
“Chị ơi, bước tiếp theo gì?”
“Bước hai là… phải bình tĩnh! Tuyệt đối đừng vồ vập, đừng quá nhiệt , phải lạnh lùng một chút, khiến ấy không đoán tâm tư.”
“Vì sao?”
“Chị biết gì đâu, thấy trên mạng người ta viết thế mà!”
Quan Yến bắt đầu ngoan ngoãn đóng vai “lạnh lùng thần bí”.
Dù mỗi khi tôi đến gần, tim đập như sắp nổ tung,
vẫn ghi nhớ lời chị họ dặn:
giữ mặt lạnh như tiền, năng kiệm lời.
Thực tế thì… âm thầm nhắn tin than thở với Lạc Ninh:
“Chị ơi, ấy dễ thương quá, em thật sự thích ấy lắm, vừa thấy là muốn hôn luôn rồi!!”
“Nhìn em kìa, chẳng có tiền đồ gì cả! Nhẫn một chút thì mưu sự lớn, hiểu chưa?”
“Nhẫn đến bao giờ nữa cơ?”
“Hấp dẫn ấy trước đi, đợi ấy hoàn toàn em, rồi hẵng tỏ .”
“…Được rồi.”
Quan Yến vừa nhắn tin với chị, vừa như người mất hồn.
Mà nguyên nhân — chính là tôi.
“Gần đây ấy không còn chủ như trước nữa… có phải em sai gì rồi không?”
“Không đâu? Cách của chị chắc không sai. Để chị tra Google phát.”
“…Chắc ăn chứ?”
“Yên tâm, Google bảo đây là chiêu ‘lạt mềm buộc chặt’! Chúc mừng nhé, có hi vọng rồi đó!”
“Tuyệt vời!”
“Nhưng nhớ kỹ, đừng bao giờ để ấy thấy đoạn chat giữa hai ta, không thì chiến thuật coi như lộ tẩy.”
“Rõ!”
“Với lại, đừng có ngày nào cũng tìm ấy. Phải ‘bỏ đói’ cảm , mười ngày nửa tháng không gặp cho ấy biết nhớ.”
“Không . Ngày nào em cũng muốn gặp ấy.”
“Chút khí phách ấy cũng không có, còn dám nhận là em trai chị hả?”
“…Được rồi, nghe chị .”
Sau này, vào ngày tôi hoàn toàn tuyệt vọng, định rời bỏ …
Quan Yến hí hửng nhắn cho Lạc Ninh:
“Chị ơi! Anh Nhiên hôm nay chủ rủ em qua đêm nè!!”
“Trời đất!! Chắc chắn là ấy em rồi! Tối nay kiểu gì cũng tỏ !”
“Thật không? Vậy em nên chuẩn bị gì đó đúng không? Xịt nước hoa, mặc đồ mới?”
“Dĩ nhiên! Phải đẹp trai ngời ngời! Xong xuôi nhớ mời chị ăn một bữa đấy!”
Chuyện sau đó… các đều biết rồi.
Bộ đồ mới của Quan Yến bị tôi lột sạch.
Anh ngoan ngoãn cúi đầu, để mặc tôi trói lại.
Trong đầu còn tưởng tôi muốn “chơi chiêu mới”.
Lúc đó, xấu hổ đến mức đỏ mặt,
và thậm chí đã nghĩ đến chuyện…
“sau này nên mua nhà gần trường nào cho con học.”
Kết quả,
tôi bỏ lại.
Không một lời, quay đầu bỏ đi.
Quan Yến thì sụp đổ.
Lạc Ninh cũng sụp đổ.
“Lòng dạ phụ nữ như kim đáy biển, trăm tính có một sơ sót, thất bại là mẹ thành công…”
“Im miệng.”
“Ái chà, chị biết sai rồi, chị sẽ giúp em tìm ấy về…”
Thế là Lạc Ninh bắt đầu lật tung trời đất đi tìm tôi.
Nhưng tôi đã đổi tên, nên việc tìm kiếm khó như mò kim đáy biển.
Mãi cho đến không lâu trước đây, nhận một hồ sơ từ trung tâm mai mối.
Ảnh thì đã chỉnh P đến mức mẹ ruột không nhận ra,
với bản năng của một người phụ nữ,
ấy ngay lập tức nhận ra — đó chính là tôi.
Vậy là Lạc Ninh liền xúi Quan Yến đi xem mắt.
Thực ra Quan Yến cũng không tin lắm,
theo nguyên tắc “thà nhận nhầm cả nghìn còn hơn bỏ sót một người”,
vẫn quyết định đến.
Và thế là, mới có chuyện tôi đi xem mắt mà đụng trúng kim chủ cũ — chuyện dở khóc dở nhất năm.
Tôi trừng mắt hai chị em IQ kém đồng đều này.
“Còn quyển sách thì sao?”
“Quyển gì?”
“Sinh nhật Quan Yến ấy, cứ chăm chăm đọc quyển sách mà chị Lạc Ninh tặng.”
“À, em quyển Cuộc đại chiến vĩ đại hả?”
Quan Yến lập tức cứng đờ cả người.
Anh định ngăn chị mình lại,
không kịp nữa rồi —
“Cái bìa đó là giả mà! Bên trong là quyển Bí kíp tán dành cho nam giới chị đưa nó đó!”
Tôi: ……
Quan Yến tuyệt vọng hoàn toàn.
Hình tượng tổng tài bá đạo mà gắng dựng trong lòng tôi suốt bao năm,
sụp đổ trong nháy mắt.
Nhưng…
có một ý nghĩ, đã lảng vảng trong đầu tôi rất lâu.
Tôi lấy hết dũng khí, hỏi:
“Hai người, lúc đầu… chưa từng nghĩ đến một cách đơn giản nhất à?”
“Cách gì?”
“Quan Yến mang tiền thuốc đến, rồi trực tiếp bảo tôi ấy không phải xong à? Tôi còn đồng ý chim hoàng yến cơ mà, thì có gì mà từ chối? Làm thế thì tránh bao rắc rối, tôi cũng đâu cần phải đau đầu vì thân phận mình là gì.”
Hai chị em há hốc miệng, đồng thanh:
“Ờ ha!”
Tôi: …
Hết thuốc chữa rồi.
Chắc chắn là khiếm khuyết di truyền.
Ông trời thật công bằng.
Quan Yến và Lạc Ninh, cả hai đều là cao thủ kiếm tiền, sự nghiệp rực rỡ như diều gặp gió.
Thế … về khoản cảm thì đúng là không có năng khiếu.
Quan Yến nâng đỡ Lạc Ninh, vung tiền không tiếc tay, cũng là dùng nguồn lực trong nhà.
Dù sao cũng là người thân — không nâng thì nâng ai?
Thật ra, mọi hiểu lầm từ đầu đến cuối, đều là do… “Ninh Ninh” ra.
Tối hôm đó, khi trở về phòng ngủ,
tôi hỏi Quan Yến:
“Ninh Ninh mập không?”
“Cũng mập đấy. Sao thế?”
“Bắt về nấu canh.”
Quan Yến: “…”
“Đùa thôi~ Lần sau dẫn em đi gặp Ninh Ninh nhé.”
Chú chim hoàng yến hiện tại đang nuôi ở nhà ba mẹ Quan Yến.
“Không vấn đề. Tiện thể… gặp luôn ba mẹ .”
“Được.”
Tôi gật đầu đồng ý.
Quan Yến vui đến mức không giấu nổi nụ .
Tôi :
“Anh đừng nữa, em vẫn còn một thắc mắc.”
“Hỏi đi.”
“Tại sao lại thích em? Chúng ta từng gặp nhau trước kia à?”
“Gặp rồi, chắc em quên mất. Hai năm trước, đến một hội sở bàn công việc, cờ thấy em.”
Tôi nghe , mơ hồ nhớ lại một chút.
Tôi chỉ ở hội sở đó đúng một ngày.
Vì lý do an toàn, tôi rất hiếm khi nhận việc ở hội sở.
Hôm ấy là vì một người có việc gấp nhờ tôi đi phục vụ thay một ngày, tiền công để tôi lấy hết.
Nghe hội sở đó rất đàng hoàng, an toàn, nên tôi mới nhận lời.
Ánh đèn trong hội sở mờ mờ ảo ảo,
lúc đó tôi chẳng để ý gì đến khách khứa.
Quan Yến kể:
“Hôm đó công việc không suôn sẻ, tâm trạng rất tệ. Nhưng em đột nhiên xuất hiện.
Em mặc chiếc váy trắng, tóc dài xõa vai, đứng bên bàn cúi đầu — ánh đèn hắt lên người em, khiến cả thế giới xung quanh… đều trở nên tối tăm. Chỉ còn em là sáng lên.”
Quan Yến tôi, ánh mắt dịu dàng như nước.
“Ngay khoảnh khắc đó, nghĩ:
Có thể mất hợp đồng, cũng .
Nhưng… không thể để mất em.”
Tình đến chẳng rõ vì sao, một khi đã rơi vào, thì chính là mãi mãi không dứt.
Sau đó, Quan Yến tìm đến quản lý hội sở hỏi thông tin của tôi.
Anh cũng từng âm thầm đến trường tôi để trộm.
Anh chưa từng ai, cũng chưa từng theo đuổi ai,
vì mới tìm chị họ Lạc Ninh để nhờ tư vấn.
Kết quả… dùng sai chiêu.
Anh tưởng tôi chỉ thích tiền của .
Tôi lại nghĩ chỉ đang vui chơi qua đường.
Thế là… hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm.
May mắn thay, một năm chưa phải là quá muộn — chúng tôi đã gặp lại nhau.
Tôi hỏi:
“Vậy chiêu xem mắt rồi cầu hôn liền tay lần này… là chị dạy à?”
“Không.”
“Là tự quyết. Ngay khi thấy em, đã quyết tâm —
phải cho em biết rằng:
‘Anh thật lòng muốn cưới em.’
Cho dù em có từ chối đi chăng nữa.”
Quan Yến lần này dựa vào bản năng, tung cú “tấn công trực diện”.
Và đó chính là nước cờ thành công nhất của .
Trước khi ngủ, tôi ôm , nhẹ nhàng :
“Em cũng có một bí mật muốn với .”
“Gì ?”
“Bức thư đó… không phải là trò ngày Cá tháng Tư đâu.”
“Quan Yến, em thật sự… đã thích .”
[Hoàn]
Bạn thấy sao?