Từ Kim Chủ Thành [...] – Chương 1

Chương 1

Tôi thích kim chủ của mình.
Để chiếm trái tim , tôi đã cố gắng một con chim hoàng yến ngoan ngoãn.
Thế luôn lạnh nhạt, xa cách với tôi.
Cho đến khi tôi phát hiện ra — còn một con chim khác.
Chỉ với ta, mới thất thần, xấu hổ, lúng túng.

Trong cơn đau lòng, tôi lột sạch quần áo kim chủ, trói ta lại…
Rồi bỏ chạy.

Một năm sau, chúng tôi tái ngộ tại buổi xem mắt. Cảnh tượng xấu hổ đến mức muốn độn thổ.
Anh nheo mắt tôi:
“Thích trói người à?”
“Lại đây, để em trói cho đã.”

01
Công ty đón một vị khách hàng lớn.
Sếp bảo tôi mang trà vào phòng họp.
Còn chưa bước vào, tôi đã nghe thấy một giọng khiến mình nghẹt thở.

“Cảm ơn ý tốt của Tổng giám đốc Trần, hiện tại tôi không có ý định tìm .”

Giọng ấy, dù có hóa thành tro tôi cũng không thể quên .
Trầm thấp, ôn hòa, lại phảng phất một sự lạnh lùng nơi đáy giọng.

Người đó tên là Quan Yến.
Hai năm trước, cũng chính bằng giọng này, ấy đã với tôi câu đầu tiên —

“Cô rất thiếu tiền sao?”

Tôi cầm khay trà, đứng khựng lại ngay trước cửa.

“Tổng giám đốc Quan à, đàn ông ai chẳng mê đẹp? Ngài đừng ngại, chỗ này toàn người quen cả, ngài thích kiểu nào, tôi đều có thể giới thiệu.”
“Không cần.”
“Haha, xem ra tin đồn là thật rồi — Tổng Quan có một người cũ không thể quên !”

Quan Yến im lặng.
Tổng Trần vẫn tiếp tục buôn chuyện:
“Là người mẫu Lạc Ninh phải không? Nghe trước kia ngài vì ấy mà không tiếc tiền, còn nâng đỡ ấy debut.”

Quan Yến năm đó rất thích Lạc Ninh, cũng giống như tôi rất thích ấy.

Giờ nghe họ chia tay rồi sao?
Tôi lén qua khe kính.
Quan Yến không thay đổi gì nhiều, vẫn đẹp trai xuất chúng, chỉ là đáy mắt có chút u buồn.
Có vẻ đã nhắc đến chuyện khiến đau lòng rồi.

Xem ra, vẫn chưa quên Lạc Ninh.

Tôi đang mải mê nghe lén, thì đồng nghiệp đột nhiên gọi tôi từ phía sau:
“Mạnh Anh Nhiên, sao cậu không vào?”

Đồng nghiệp ấy nổi tiếng là to tiếng nhất công ty.
Khoảnh khắc ấy hét lên tên tôi —
Quan Yến bỗng nhiên “soạt” một tiếng, đứng bật dậy.

02

Cửa mở.
Tôi bưng khay trà, mặt hướng về phía lãnh đạo.
Quan Yến ngồi ở bên trong, vừa hay không thấy tôi.

Lãnh đạo :
“Mạnh Anh Nhiên, sao em chậm thế? Trà để cho Tiểu Ngô mang vào, em đi dọn văn phòng cho tôi.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, chạy vụt đi như bay.

Vừa xuống lầu thì nhận tin nhắn WeChat từ đồng nghiệp Tiểu Ngô:
“Anh Anh, cậu quen khách hàng hôm nay à?”
“Không quen, sao thế?”
“Tớ ở lại trong phòng họp mà, nghe ta hỏi về cậu.”
“…Hỏi gì cơ?”
“Hỏi cậu có phải tên là Mạnh Anh Nam không, sếp không phải, cậu tên là Anh Nhiên. Anh Anh, cậu từng đổi tên à?”
“Không có.”

Tôi dối.
Trước đây, tôi thật sự tên là Mạnh Anh Nam.

Quan Yến thích gọi tôi là “Anh Anh”.
Sau khi chia tay , tôi tiện thể đổi luôn cái tên đầy tư tưởng trọng nam khinh nữ đó.

Anh Nhiên, Anh Nam, nghe lướt qua đúng là khá giống nhau.
Quan Yến nghe nhầm cũng không có gì lạ.

Tôi bỗng thấy lòng rối bời.
Thành phố rộng lớn như thế, sao lại cờ đụng phải ?

Nhưng tôi rất rõ ràng —
Vừa rồi Quan Yến phản ứng mạnh như , chắc chắn là muốn… báo thù rửa hận.

Bởi vì một năm trước, vào ngày tôi rời khỏi
Tôi đã lột sạch , trói chặt như đòn bánh tét.

Quan Yến còn tưởng tôi muốn chơi chiêu mới.
Ngay khoảnh khắc mong chờ nhất, hưng phấn nhất…
Tôi chạy mất.

03

Tôi không chỉ bỏ chạy, mà còn để lại bảy chữ:
“Tuy nhỏ… rất dễ thương.”

Hôm đó mặt Quan Yến tái xanh.
Tôi cũng không biết sau đó sao để thoát ra.
Tôi trói rất chặt, mà điện thoại của lại không ở gần, chẳng thể cầu cứu ai.
Quan Yến chỉ có thể giận dữ chờ người giúp việc đến nhà và phát hiện ra cảnh thê thảm của mình.

Đợi đến khi muốn tìm tôi trả thù,
Thì phát hiện — tôi đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của .

Lúc này, đồng nghiệp lại nhắn WeChat:
“Cậu thật sự không quen ta à?”
“Từng thấy trên tạp chí tài chính, có tính không?”
“Haha, vừa rồi tớ cá với người khác là cậu chắc chắn không thể quen người tầng lớp như Quan Yến, tớ thắng rồi!”

Tôi chỉ , không nhắn lại nữa.

Mối nghiệt duyên giữa tôi và Quan Yến bắt đầu từ ba năm trước.

Khi đó tôi hai mươi tuổi.
Gia đình tôi rất nghèo, cha vì ghét tôi là con nên đã bỏ rơi mẹ con tôi từ sớm.
Mẹ là người duy nhất bên tôi, đã vất vả nuôi tôi khôn lớn.

Năm tôi học năm ba đại học, mẹ tôi mắc bạo bệnh.
Chi phí điều trị quá đắt đỏ, chúng tôi không kham nổi.
Vay mượn khắp nơi mà vẫn không đủ.

Tôi quyết định bỏ học để đi , kiếm tiền cứu mẹ.
Ngày đến nộp đơn xin bảo lưu, Quan Yến xuất hiện.
Chiếc Porsche của đỗ chắn ngang đường tôi, cửa kính xe từ từ hạ xuống, đôi mắt phượng liếc nhẹ:

“Cô rất thiếu tiền?”

Trước đây tôi luôn xem thường chuyện nhận tiền giúp đỡ từ người khác.
Nhưng khi ấy thật sự là cùng đường.

Tôi muốn cứu mẹ.
Cũng muốn tiếp tục đi học.
Vậy nên… tôi lên xe của Quan Yến.

Thực ra tôi cũng có tư tâm.
Ngoại hình của Quan Yến đánh trúng điểm thẩm mỹ của tôi một cách hoàn hảo.
Hơn nữa, rất ga-lăng.

Lúc mới hẹn hò, hầu như không chạm gì đến tôi.
Một trai đẹp như thế đặt trước mặt, chỉ mà không ăn, lâu ngày, người nôn nóng lại trở thành tôi.

Một đêm nọ, bầu không khí đã chín muồi,
Tôi chủ cởi cúc áo khoác, lộ ra lớp ren mỏng manh bên trong.

Quan Yến sững người hai giây.
Sau đó — tên khốn ấy lại giúp tôi cài cúc áo lại!

Cài! Lại! Áo!

Rõ ràng trong bóng tối, tôi còn thấy yết hầu ấy khẽ chuyển !
Chẳng lẽ… ấy bất lực sao?

Sau chuyện đó, tôi không chủ nữa.
Mãi đến sau này, khi mọi thứ nước chảy thành sông, tôi mới thật sự hiểu:
Nói Quan Yến bất lực — đúng là sỉ nhục ta quá rồi.

Giờ nhớ lại,
Khoảng thời gian bên Quan Yến hoàn toàn không giống quan hệ kim chủ – chim hoàng yến.
Ngược lại, giống như một cặp nhân bình thường:
Làm quen, thấu hiểu, rồi mới nhau. Không bỏ sót bất kỳ bước nào.

Chính vì , tôi mới có một ảo tưởng —
Ảo tưởng rằng, mình và Quan Yến… có thể bên nhau dài lâu.

04

Yêu kim chủ – đó là điều đại kỵ.
Tôi không chỉ Quan Yến, mà còn đến chết đi sống lại.

Tôi đã ngây thơ nghĩ rằng —
Giữa hàng ngàn nghèo, chọn tôi, hẳn là cũng có chút cảm, đúng không?

Tôi thậm chí từng tin chắc rằng, mình là chính thức của Quan Yến.

Cho đến khi tôi phát hiện ra sự tồn tại của Lạc Ninh.

Cô ấy là con chim hoàng yến khác của Quan Yến.
Rất xinh đẹp, vóc dáng nóng bỏng.

So với ấy, tôi tầm thường đến mức như tan vào bụi đất.

Quan Yến rất thích ấy.
Khi tôi ở bên cạnh , vẫn nhắn tin với Lạc Ninh.

Quan Yến vô cùng chăm , biểu cảm cũng sinh lạ thường.
Lúc thì nhíu mày, lúc thì bật , lúc lại lơ đãng thất thần.

Toàn là những dáng vẻ mà tôi chưa từng thấy.

Tôi rất muốn biết họ đang trò chuyện gì.
Nhưng chỉ cần tôi nghiêng đầu lại gần, lập tức cất điện thoại đi, khôi phục vẻ lạnh lùng nghiêm túc.

“Đừng quấy.”

Chỉ hai từ lạnh tanh, đó là thái độ dành cho tôi.
Khác hẳn với cách đối xử với Lạc Ninh.

Quan Yến ngày càng ít tìm tôi.
Thường thì cả nửa tháng không thấy bóng dáng.

Nhưng tôi biết, vẫn ở trong thành phố, không hề đi đâu xa.
Chỉ có thể là… ở bên Lạc Ninh.

Sau đó, tôi còn nghe gọi điện:
“Bằng mọi giá, phải để Lạc Ninh có tài nguyên, phải khiến ấy nổi tiếng.”

Vì Lạc Ninh, thật sự không tiếc điều gì.

Tôi không thể hiểu .
Đã ấy như , thì sao còn giữ tôi lại bên mình?

Đối với tôi, đối với Lạc Ninh — đều không công bằng.

Trong cơn giận dữ, tôi đã sỉ nhục Quan Yến rồi bỏ đi.

Giờ đã một năm trôi qua,
Tôi và Quan Yến, hoàn toàn trở thành người dưng nước lã.

Thế cũng tốt.

Điện thoại rung lên.
Cô họ gửi tin nhắn WeChat:
“Tan chưa? Trang điểm xinh xắn vào nhé, đừng đến trễ buổi xem mắt tối nay đấy.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...