16.
Sáng hôm sau, tôi bị tiếng chuông báo thức của đánh thức. Anh với tay tắt báo thức, giọng khàn khàn:
“Dậy rồi à?”
Tôi rúc vào chăn, ngượng ngùng đáp lại một tiếng. Anh chống đầu tôi, để lộ lồng n.g.ự.c rắn chắc, như không :
“Bây giờ mới biết ngại thì hơi muộn rồi đấy?”
Tôi đỏ mặt lườm :
“Không thì không ai bảo câm đâu!”
Anh hiếm khi không cãi lại, chỉ giơ tay vuốt má tôi, ánh mắt nghiêm túc:
“Giai Giai, từ giờ sẽ không còn cơ hội để hối hận nữa đâu.”
Tôi vùi mặt vào gối lẩm bẩm:
“Em không hối hận.”
Anh nâng cằm tôi, thẳng vào mắt tôi:
“Em đã hiểu rõ lòng mình chưa? Trong tim em, thật sự có Tạ Diên Chi không?”
Tôi hỏi ngược lại:
“Vậy còn ? Anh có chắc là Chu Khả Giai không? Chứ không phải vì hôn ước?”
Anh đáp rất nghiêm túc:
“Anh chắc chắn. Từ nhỏ đã xác định là thích con người Khả Giai, không phải vì hôn ước.”
Anh , luôn thích tôi, chỉ sợ hôn ước khiến tôi cảm thấy gò bó nên cố giữ khoảng cách, cho tôi thời gian xác định lại bản thân. Nếu một ngày tôi thực sự người khác, sẽ buông tay.
Tôi nghe mà mắt rơm rớm:
“Liệu còn ai đối xử với em tốt hơn không?”
Anh hôn lên giọt lệ của tôi:
“Giai Giai ngốc của …”
Hai đứa nằm lười thêm một lúc, tôi chợt nhớ tới chuyện tối qua, bèn hỏi . Anh hừ lạnh, rồi mở một đoạn ghi âm:
Giọng Cố Nguyên:
“Cẩm Nhi, tối nay trông cậy vào em xử lý Tạ Diên Chi đấy.”
Trình Cẩm Nhi:
“Yên tâm đi Cố, thuốc này đảm bảo tác dụng.”
Cố Nguyên:
“Nói thật, em đúng là con tiểu tinh, còn tiếc không nỡ đưa em cho Tạ Diên Chi.”
Trình Cẩm Nhi:
“Anh đáng ghét!”
…
“Tới đây để em cho sờ một cái. Hừ, lại to hơn rồi nhỉ, em mới nâng tiếp à?”
Cố Nguyên:
“Cái gì mà nâng, là massage mỗi ngày nên nó mới to đấy! Ha ha ha…”
Nghe đoạn đối thoại buồn nôn kia, toàn thân tôi nổi da gà. Trình Cẩm Nhi ngoài mặt là nữ thần thanh thuần, sau lưng lại buông thả đến ?
Tạ Diên Chi lật tiếp sang một video. Trong phòng việc của Cố Nguyên, Trình Cẩm Nhi mặc bộ đồ công sở bó sát, ngồi trên đùi ông ta:
“Anh Cố, em giúp giành khu đất Đông Giao rồi, thưởng gì cho em đây?”
Cố Nguyên mở ngăn kéo lấy ra một cuốn sổ đỏ với chìa khóa xe:
“Thứ em muốn, đều cho. Nhưng thứ muốn, em cũng phải cho đấy.”
Nói rồi, ông ta đè ta lên bàn việc, một tay giữ gáy, tay kia định tháo thắt lưng thì—
Tạ Diên Chi khóa màn hình.
Tôi hét lên:
“Em còn chưa xem xong!”
“Không hợp trẻ con,” ném điện thoại qua một bên, trêu:
“Em muốn thử à? Chồng em có thể phục vụ.”
“Biến đi!” Tôi đ.ấ.m một cái, bị nắm lấy tay rồi hôn lên mu bàn tay.
“À đúng rồi,” tôi đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng:
“Diên Chi, có thể giúp em một chuyện không?”
Tôi chớp chớp mắt, bằng ánh mắt lấy lòng.
“Không.”
Anh từ chối dứt khoát chẳng cần biết tôi định gì.
“Em còn chưa mà!” Tức c.h.ế.t tôi mất! “Mỹ nhân kế” chẳng có tác dụng gì, mất cả chì lẫn chài!
Tôi giận dỗi hất chăn:
“Từ giờ ngủ riêng, khỏi bị chọc cho tức chết!”
Tôi còn chưa kịp bước xuống giường thì bị kéo lại, ôm trọn trong lòng:
“Em còn định ngủ riêng với à?”
Tôi bặm môi không trả lời. Anh thở dài:
“Mỗi tháng mười vạn, em phải hứa với , không lén lút đến mấy chỗ lung tung gặp trai khác.”
“Với lại… đến ở công ty đi.”
Tôi sung sướng ôm cổ :
“Vâng, ông xã.”
“Nhưng em không muốn thực tập sinh đâu, cho em đổi vị trí khác nhé?”
“Không.”
“Cho em trợ lý của đi, loại 24/7 kè kè bên cạnh ấy.”
Tạ Diễn lại thở dài:
“Giai Giai, em muốn sản à?”
“Thôi rồi…” tôi chớp mắt, tít mắt:
“Anh cứ chăm chỉ kiếm tiền, rồi đưa em tiêu là .”
17.
Sau đó, ảnh chụp Trình Cẩm Nhi trần truồng bị trói ngoài ban công cùng với những đoạn video đồi bại của ả và Cố Nguyên bị phát tán lên mạng, nhanh chóng leo thẳng lên bảng tìm kiếm nóng. Vợ Cố Nguyên lập tức đệ đơn ly hôn, còn cầu hắn ta ra đi tay trắng. Cố Nguyên liền đổ hết tội lên đầu Trình Cẩm Nhi, rằng là ả chủ dụ dỗ hắn. Không ngờ Trình Cẩm Nhi trở mặt nhanh như chớp, cắn ngược lại một cú, khai ra hết những giao dịch quyền tiền đen tối mà hai người từng , khiến liên lụy ra cả một đám người. Trên mạng nhất thời náo loạn.
Tạ Diên Chi không do dự dù chỉ một giây, lập tức cắt đứt hợp tác với Tập đoàn Hoa Quang.
Tôi thật sự không ngờ, Trình Cẩm Nhi – từng là học sinh giỏi ngoan hiền, lại có ngày trượt dốc đến mức ấy.
“Con người ai mà chẳng thay đổi. Đời nhiều cám dỗ, không phải ai cũng giữ mình .” – Tạ Diên Chi vừa lật tạp chí vừa bình thản .
Tôi trừng mắt lườm một cái: “Nếu dám không giữ mình, em sẽ trực tiếp…” tôi giơ tay tác kéo kéo hai ngón tay đầy sát khí về phía .
Anh bật , gập tạp chí lại rồi một tay bế bổng tôi lên khỏi tấm thảm:
“Vợ không tin à?”
Tôi bĩu môi, lại nhớ tới mấy tấm ảnh Trình Cẩm Nhi bị trói trần truồng trên ban công, cảm giác ghen tuông cứ tự nhiên trào lên:
“Chắc chắn thấy thân hình ta ngon hơn em, đúng không?”
Nghĩ tới chuyện trước đây từng mỉa mai tôi là “phẳng toàn tập”, lòng tôi lại thấy nghèn nghẹn.
Tạ Diên Chi nghiêm túc liếc tôi từ đầu tới chân một lượt.
“Này! Anh cái gì đấy!”
Anh bật khẽ, kéo tôi vào lòng, còn hôn nhẹ lên má tôi:
“Vợ là xịn nhất. Bộ ngủ hôm bữa cũng xịn lắm…”
Giọng khàn khàn khi úp mặt vào cổ tôi.
Tôi đỏ hết cả mặt, bật ra một câu đầy oán trách lẫn ngượng ngùng:
“Thế mà xé banh nó ra rồi còn gì…”
Anh trầm trầm:
“Anh mua cho, mua cả trăm bộ cho vợ mặc dần.”
Chỉ cần nghĩ đến đêm đó… tôi lại nóng hết cả mặt. Đấm một cái:
“Anh im đi!”
Anh không ngớt, ôm tôi đi thẳng vào phòng ngủ.
“Đi ngủ!”
“Mới có mấy giờ?”
“Vận tí cho dễ ngủ!”
…
Sau này tôi từng hỏi lấy đâu ra những clip kia. Anh nhếch môi đầy tự tin:
“Chồng em chưa từng đánh trận nào mà không chuẩn bị trước.”
Rồi hỏi lại sao tôi biết Trình Cẩm Nhi định bỏ thuốc .
Tôi thần bí:
“Thiên cơ bất khả lộ.”
…
Sau đó tôi chính thức vào ở Tạ thị. Tạ Diên Chi trả tôi mỗi tháng mười vạn tám. Tám là lương, còn mười là tiền… gọi là “ chiều vợ”.
Có lần uống hơi quá chén, vừa lăn qua lộn lại vừa uất ức :
“Anh không ngon bằng quả dưa leo đó hả? Một tuần năm lần, mỗi lần một tiếng – cũng mà!”
Tạ Diên Chi… có muốn nghe lại chính mình đang cái gì không?
Tôi nhân lúc đang say, ngọt giọng dụ dỗ, cuối cùng moi từ một chiếc thẻ đen không giới hạn. Từ đó, tôi chính thức… thoát nghèo, sống như bà hoàng!
[Phiên ngoại – Góc Tạ Diên Chi]
Từ bé, mẹ tôi đã :
“Khả Giai nhà bên là vợ con đấy, nhớ nuôi vợ cho tốt.”
Năm tôi bốn tuổi, mùa đông năm đó, bé Khả Giai lon ton chạy tới khoe:
“Anh Diên Chi, coi nè, miệng em thở ra khói!”
Giữa trời lạnh cắt da, bé thổi ra làn hơi trắng mờ mang theo mùi sữa ngọt.
Rồi bé trượt chân, ngã thẳng vào lòng tôi – tiện thể cướp luôn nụ hôn đầu của tôi!
Năm tôi tám tuổi, đang bơi trong sân, bất ngờ xông vào, chằm chằm quần bơi rồi nghiêm túc hỏi:
“Anh Diễn Chi, chỗ phồng lên kia là gì ?”
Tôi đỏ mặt chạy trối c.h.ế.t vào nhà, vẫn đuổi theo sau:
“Anh đi mà, cho em xem với!”
Mười bốn tuổi, có người viết thư cho , bé phân vân không biết nên đồng ý không. Tôi nổi đóa:
“Chu Khả Giai, em quên là chúng ta có hôn ước à? Sau này phải cưới nhau đó!”
Cô bé ngẩn người ra, cuối cùng từ chối thằng kia. Nhưng tôi vẫn chưa yên tâm, cứ tìm cách chuyện để ý.
Năm hai mươi ba, chúng tôi kết hôn. Em cuối cùng cũng trở thành vợ hợp pháp của tôi.
Nhưng em lại lạnh nhạt :
“Chỉ là liên hôn thương mại, sống đời , em sống đời em.”
Nghe , tôi giận điên.
Chưa kể em còn dắt theo Đường Miên đi xem “mấy cái show toàn trai đẹp cơ bắp”.
Tôi tức tới mức “vô ” mách hết mấy chuyện không đứng đắn cho trai em nghe. Kết quả: em cắt sạch tài khoản em, để xem em còn đi nữa không.
Lần đó về nhà, tôi thấy em cầm… quả dưa leo, tim tôi muốn vỡ vụn.
Em chọn dưa, chứ không chọn tôi? Một tuần năm lần?
Chẳng lẽ tôi không bằng một quả dưa leo?!
Lần đi công tác ấy, tôi biết Trình Cẩm Nhi có vấn đề. Nhưng nghe em lo lắng gọi hỏi, tim tôi mềm đi.
Thấy em mặc cái váy ngủ hở đến mức chỉ thiếu không mặc, tôi biết:
Em cũng muốn tôi. Vậy thì… còn nhịn gì nữa?
Tôi dụ em vào Tạ thị việc – vừa để kiểm soát, vừa để ngày nào cũng gặp vợ.
Lần em mặc cái váy ngủ mới, mỏng còn hơn hôm trước, tôi biết em lại định xin tiền.
Tôi vứt luôn cho em một cái thẻ đen không giới hạn, em tới mức híp cả mắt.
Tôi nghĩ:
Em thích, tôi cho. Em cần, tôi có.
Yêu, không phải chính là như thế hay sao?
(Hoàn)
[Tại là tui thích cái tên truyện: “Từ Khi Lọt Lòng Đến Năm 80, Vẫn Luôn Là Em”. Nên là tui có viết thêm 1 đoạn để trọn vẹn hơn. Mong cả nhà mình đọc không chê nha🥰]
Năm tám mươi tuổi, chúng tôi có hai người con – một trai một . Thằng bé lớn, Tạ Minh, giờ là Tổng giám đốc điều hành của cả tập đoàn Tạ thị, trầm ổn, quyết đoán, giỏi giang chẳng kém gì cha nó. Còn út, Tạ An, dù nghịch ngợm từ bé, sau này lại bất ngờ chọn con đường phát triển mảng công nghệ mới trong hệ sinh thái công ty – nghe đang chuẩn bị IPO chi nhánh tại Singapore.
Bọn trẻ bận rộn, tôi và lão già kia chuyển về sống trong căn biệt thự nhỏ bên hồ, nơi có ánh nắng buổi sáng lọt qua rèm cửa, chiếu lên mặt bàn gỗ cũ kĩ mà tôi kiên quyết không cho thay suốt mấy chục năm. Bởi vì cái bàn đó, là tự tay đóng cho tôi vào năm chúng tôi mới kết hôn.
Người ta thường , thời gian là thứ tàn nhẫn nhất, nó có thể lấy đi sự trẻ trung, sức khỏe, cả những ký ức. Nhưng với tôi, thời gian lại giống một món quà – bởi vì tôi đã dùng cả một đời để sống cùng người mình , từ những ngày tuổi trẻ bốc đồng cho đến lúc tóc bạc da mồi.
Lúc này, ông ấy đang ngồi trên chiếc ghế bập bênh ngoài hiên, tay ôm một cái chăn len tôi vừa mới đan xong hôm qua, mắt nheo lại, không phải vì ánh nắng chói, mà là vì ông đang chăm … con mèo hàng xóm trèo sang ăn vụng cá khô.
“Tôi rồi mà, cái con mèo đó là của bà Lâm, nó quen nhà mình rồi!” – tôi lườm ông, rồi cẩn thận rót cho cả hai ly trà nóng.
Ông không trả lời, chỉ hừ mũi một cái, rồi quay đầu lại tôi, ánh mắt vẫn quen thuộc như ngày còn trẻ – dịu dàng, cố chấp, và đầy thương.
“Già rồi, còn bày đặt ghen với mèo.” Tôi mắng .
Ông ấy chép miệng: “Mèo thì không sao, chỉ sợ bà lại nuôi thêm mấy thằng ‘diễn viên múa cột’ như hồi xưa.”
Tôi bật , ho khan một tiếng: “Già rồi còn nhớ ba cái chuyện linh tinh.”
“Không linh tinh đâu, mấy chuyện liên quan đến bà, tôi cái gì cũng nhớ.”
Tôi không gì, chỉ ngồi xuống cạnh ông, để đầu tựa nhẹ lên vai. Bờ vai đó đã từng mạnh mẽ đến mức có thể cõng tôi chạy qua cả thành phố chỉ để mua một que kem, rồi sau này ôm tôi qua bao nhiêu đêm mưa gió, khi tôi giận dỗi, khi tôi khóc, hay đơn giản chỉ vì tôi lạnh.
Giờ vai ấy đã gầy, xương lộ ra rõ hơn, vẫn là bờ vai tôi yên tâm dựa cả một đời.
Ông quay sang tôi, tay lén lút mò vào túi áo khoác, lấy ra một cái hộp nhung nhỏ.
Tôi trợn mắt: “Gì đấy? Tám mươi tuổi còn cầu hôn lại hả?”
Ông mở hộp, bên trong là một chiếc nhẫn bạc tinh xảo, khắc bằng tay – một món đồ đơn giản đầy tâm ý.
“Đổi nhẫn đi. Cái nhẫn hồi xưa tôi tặng bà… chắc giờ bà để ở đâu không nhớ rồi.”
Tôi đỏ mặt, hừ một tiếng: “Ai thèm cất mấy cái đồ rẻ tiền đó.”
“Thế mà đêm nào bà cũng lén lén lấy ra ngắm rồi khóc một mình, tưởng tôi không biết à?”
Tôi ngẩn người, rồi bật : “Già rồi mà vẫn nhiều chuyện.”
Ông ấy cầm tay tôi, đeo chiếc nhẫn mới lên ngón áp út của tôi – vẫn là bàn tay nhăn nheo ấy, tôi thấy nó vẫn đẹp, bởi vì trên đó, có dấu vết của cả một đời và .
Một cơn gió nhẹ thổi qua, rơi mấy chiếc lá vàng trên mái hiên.
Tôi dựa đầu vào vai ông, nhắm mắt, thì thầm: “May mà khi xưa tôi không chọn dưa chuột.”
Ông bật , giọng vẫn có chút run, dứt khoát: “Bà chọn cái đó thì tôi kiện bà tội phản bội hôn nhân.”
“Kiện chắc?”
“Không kiện thì tôi già tôi vẫn ôm bà không buông, xem bà chạy đi đâu.”
Ánh hoàng hôn cuối ngày dịu dàng phủ lên bóng hai người già ngồi sát nhau, trên tay vẫn là hai tách trà đã nguội, bên cạnh là chiếc radio cũ đang phát lại một bản nhạc từ mấy chục năm trước.
Có những , không cần phải mãnh liệt, không cần quá nhiều lời, chỉ cần một đời dài, đủ để cùng nhau đi qua từng mùa xuân hạ thu đông – là đã mãn nguyện.
(End rồi ạ.🥰)
Bạn thấy sao?