Từ Khi Lọt Lòng [...] – Chương 3

Chương 3

8.

Nhìn bộ váy ngủ trên tay Đường Miên mà tôi lập tức thấy nghi ngờ nghiêm trọng về cái kế hoạch không đứng đắn của nhỏ thân. Mảnh vải ít đến đáng thương, hai cái dây quai mảnh đến mức gần như không tồn tại, phần cổ áo xẻ chữ V sâu đến mức gần chạm rốn. Còn cái tà váy kia, có chắc chắn che hết m.ô.n.g không ?

“Sao hả?” – Đường Miên đắc ý hỏi.

Tôi kéo nhẹ khóe miệng, nhướng mày:

“Cậu câu tớ bằng mấy thứ này đấy à?”

Mặt nàng lập tức đỏ bừng, lúng túng chống chế:

“Tớ với cậu là… huống khác!”

Tôi lặng lẽ nghĩ bụng: Khác? Chắc còn táo bạo hơn bộ này mất…

Đường Miên vừa thanh toán vừa mang dáng vẻ người từng trải dạy đời:

“Cậu và Tạ Diên Chi bao nhiêu năm rồi, ngủ với ta cũng đâu lỗ vốn gì.”

“Cậu nghĩ xem, váy vóc, túi hiệu, trang sức, nhà cửa… cái nào chẳng cần tiền? Anh trai cậu chưa chắc là của cậu, chồng cậu, tiền của ảnh chắc chắn là của cậu!”

Tôi nheo mắt nhỏ thân, đầy vẻ hoài nghi:

“Cậu sợ tớ tranh giành gia sản với cậu à?”

Cô nàng trợn mắt:

“Đồ vô lương tâm, chị đây là đang chỉ đường giàu cho cậu đó! Cậu muốn để Tạ Diên Chi đem tiền đi nuôi khác hả?”

Nghĩ kỹ lại, tôi thấy cũng… không sai. Dù gì tôi cũng là vợ hợp pháp của ấy, nếu tiền của ta mà rơi vào tay người phụ nữ khác, chẳng phải tôi thiệt to rồi sao?

9.

Kết quả là kế mỹ nhân còn chưa kịp thi triển thì Tạ Diên Chi đã… đột xuất đi công tác.

“Bên đó có chút rắc rối, tối nay phải bay qua đó một chuyến.” Giọng ấy vẫn nhàn nhạt, lạnh tanh như thường lệ.

Tôi hơi cụt hứng, xụ mặt:

“Biết rồi…”

Anh bỗng khẽ một tiếng:

“Ngoan ngoãn ở nhà vài hôm, về gửi bao lì xì cho.”

Tôi lập tức tỉnh cả người:

“Thật á?”

“Ừ.”

Tạ Diên Chi, còn có chút lương tâm đấy!

Tôi đang hí hửng tính mấy ngày tới về nhà mẹ ăn chực dưỡng nhan, thì cái đám bình luận c.h.ế.t tiệt kia lại không biết từ đâu lòi ra:

【Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của nữ chính kìa, nữ phụ thâm sâu đang thầm nam chính sắp xuất hiện rồi. Đợi khi nam chính bị chuốc thuốc, hai người sẽ cháy rừng rực, sau đó nữ phụ nhờ con lên đời. Còn nữ chính thì gặp tai nạn, què mất một chân.】

Tôi bất giác rùng mình một cái, không hiểu là do ám ảnh tâm lý hay gì mà hai chân cứ đau âm ỉ.

Nghĩ đến câu của Đường Miên: “Chẳng lẽ cậu muốn Tạ Diên Chi đem tiền cho phụ nữ khác tiêu?”, lòng tôi chợt dâng lên một nỗi uất ức kỳ lạ.

Từ trước đến nay, tôi chưa từng thật sự nghiêm túc lại cảm giữa tôi và Tạ Diên Chi.

Hai nhà Chu – Tạ là thân từ đời trước, tôi và ta vừa lọt lòng đã bị gán hôn ước.

Tôi lớn lên trong tâm thế rằng: Sau này mình sẽ lấy ấy, và cứ thế, nó trở thành điều hiển nhiên như mặt trời mọc phía Đông.

Lúc kết hôn, tôi từng với rằng, giữa chúng tôi chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại. Nhưng thực ra, đến cả lòng mình tôi cũng chưa rõ.

Tôi cứ thế mà cưới , chẳng biết mình thật sự nghĩ gì. Tôi cứ tưởng mình không có cảm với , mỗi khi tưởng tượng cảnh cùng người phụ nữ khác sinh con, tim tôi lại nhói đau như bị hàng ngàn con kiến cắn xé.

Hồi còn đi học, có xinh như hoa khôi tỏ với , tôi chẳng hiểu sao cứ thấy ta ngứa mắt. Khi từ chối, tôi còn âm thầm vui như trúng số.

Thì ra, tôi thích Tạ Diên Chi… đã từ rất lâu rồi.

Nghĩ đến cái đám con  biến thái kia, lòng tôi bắt đầu hoảng loạn. Không ! Tôi tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra!

Tôi lập tức thu dọn vài bộ đồ, quyết định theo đi công tác. Tôi phải kè kè bên cạnh, tuyệt đối không để ta có cơ hội cho nữ phụ nào chen chân!

Lúc rời khỏi nhà, tôi còn quay lại liếc bộ “chiến bào” trong túi mua sắm, cắn răng một cái, vơ luôn ném vào vali.

Vừa đi vừa gọi điện cho Tạ Diên Chi:

“Em muốn đi công tác với !”

10.

Mãi đến khi ngồi trên máy bay cùng Tạ Diên Chi, trái tim tôi mới thật sự yên ổn lại.

“Em lấy đâu ra tiền mua vé máy bay?” Anh ta tôi như thể đang nghe truyện , phải mất một lúc mới hoàn hồn, rồi lại khôi phục cái vẻ độc miệng của mình.

“Em mượn, không chắc?” Mất mặt c.h.ế.t đi , lớn từng này rồi, đây là lần đầu tiên tôi đi vay tiền đấy!

“Vay tiền mà còn ngon lành , thấy vẻ vang lắm à?” Anh hừ mũi khinh bỉ.

Tôi lườm , trong lòng vừa tức vừa ấm ức, lại mơ hồ cảm thấy có thứ cảm kỳ lạ đang nảy mầm. Khách quan mà , Tạ Diên Chi đúng là rất đẹp trai, phải là người đàn ông đẹp nhất mà tôi từng thấy.

Có lẽ vì chúng tôi từ nhỏ đã bị buộc chặt vào nhau bằng hôn ước, nên tôi chưa từng nghiêm túc nghĩ đến chuyện tại sao chúng tôi lại ở bên nhau lâu đến .

Công bằng mà , Tạ Diên Chi đối xử với tôi cũng không tệ, trừ cái miệng hơi độc một chút, còn lại mọi thứ đều nhường nhịn tôi.

Hồi còn du học ở nước ngoài, có một lần tôi sốt cao giữa đêm, bất chấp trời tuyết đưa tôi đến bệnh viện. Vội đến nỗi quên cả thay giày, đợi tôi hạ sốt rồi mới phát hiện chân đã lạnh cóng đỏ bừng.

Đến tận mùa đông năm sau, chân vẫn còn tái phát bệnh cước.

Đang mải miên man thì Tạ Diên Chi bất ngờ đưa tôi một tấm thẻ.

“Cho em à?” Tôi mừng rỡ vô cùng, hớn hở nhận lấy, còn ôm cổ hôn cái rõ kêu:

“Cảm ơn Diên Chi!”

Lúc cần nhờ vả, tôi đều gọi một tiếng “ Diên Chi”, hồi nhỏ xài chiêu này trăm phát trăm trúng, lớn rồi thì hiệu quả càng lúc càng kém. Tôi cứ mãi thắc mắc, sau đó Đường Miên mới bảo là do “miễn dịch phản xạ”.

Tai Tạ Diên Chi bất chợt ửng đỏ một cách đáng ngờ, tôi vừa đưa tay sờ thì bị hất ra đầy ghét bỏ:

“Đừng có sờ lung tung!”

Tôi cũng chẳng giận, hí hửng tấm thẻ trong tay, háo hức hỏi:

“Anh Diên Chi, trong này có bao nhiêu tiền?”

Anh tôi như thể đang ngắm một đứa ngốc, thản nhiên :

“Không có tiền.”

“Không có tiền?” Tôi không thể tin nổi trừng mắt . “Anh em à?”

Tạ Diên Chi lại dùng cái kiểu người ngu ngơ tôi, chậm rãi lật trang tạp chí tài chính:

“Giai Giai, trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí đâu.”

Tôi ỉu xìu tựa đầu vào cửa sổ:

“Chồng em còn không tính hả?”

“Hửm?” Tạ Diên Chi nghiêng đầu tôi, tâm trạng dường như rất tốt, chọc ghẹo như đang trêu mèo:

“Gọi thử tiếng ‘chồng’ nghe xem?”

Tôi lườm một cái:

“Không thèm!”

Muốn chiếm tiện nghi của tôi à? Không đời nào!

“Gọi một tiếng, mười vạn.”

“Chồng ơi! Chồng! Chồng chồng chồng!”

Tạ Diên Chi khẽ đầy chiều chuộng, lấy điện thoại ra bỗng ra vẻ tiếc nuối:

“Chậc, máy hết pin rồi!”

“Tạ Diên Chi!!!” Tên khốn này hết lần này tới lần khác giỡn mặt tôi!

Tôi quay lưng lại, tức giận khoanh tay, quyết định không thèm để ý tới ta nữa.

11.

Alipay đã chuyển khoản: 500,000 nhân dân tệ.

Âm thanh thông báo nhận tiền vang lên như thiên sứ giáng trần, đập tan toàn bộ u ám trong lòng tôi. Tôi lập tức tràn đầy sinh khí, mở điện thoại ra … ha ha ha! Một dãy số sáng chói suýt nữa khiến tôi lòa mắt.

“Anh Diên Chi, đúng là tuyệt nhất!” Tôi ôm lấy cánh tay , dựa đầu vào vai .

“Còn thiếu hai tiếng nữa.” Anh khẽ nâng mí mắt.

“Chồng ơi~ chồng ~ chồng chồng~~!” Tôi gọi liền một hơi, còn tặng thêm hai tiếng!

“Được chưa? Em tặng thêm cho đó nha!”

“Lần sau gọi ‘chồng’ có tiền tiếp không?” Tôi đầy mong đợi. Kiếm tiền kiểu này đúng là dễ như trở bàn tay!

“Lần sau em có thể dùng cách khác để đổi tiền.” Anh thản nhiên , khóe môi khẽ nhếch lên.

“Cách khác? Là gì ?” Tôi tò mò hỏi.

Tạ Diên Chi tôi đầy hàm ý sâu xa, không đáp. Trên đầu lúc này như có dòng chữ đang bay:

【Nữ chính này đúng là đầu óc cứng ngắc, thật muốn đập đầu ấy ra xem bên trong có gì không!】

12.

Chiếc thẻ không tiền mà Tạ Diên Chi đưa tôi, cuối cùng cũng có giá trị thực tế— biến nó thành thẻ lương.

“Từ bây giờ, em đến việc ở Tạ thị. Anh sẽ bảo người chuyển lương định kỳ vào thẻ này.”

Tôi vẫn đang đắm chìm trong niềm vui phát tiền, vừa ăn snack vừa trả lời theo bản năng:

“Làm bà chủ công ty hả?”

Tạ Diên Chi hừ lạnh:

“Thực tập sinh.”

“Thực tập sinh?” Tôi còn chưa kịp nuốt miếng khoai tây chiên đầy miệng, đã quay phắt sang , lắp ba lắp bắp:

“Em dù gì cũng là thạc sĩ du học về đấy, bắt em thực tập sinh à?”

Tạ Diên Chi liếc mắt tôi một cái:

“Thế em biết gì?”

“Em… em biết…”

Câu tiếp theo nghẹn trong họng. Nghĩ đi nghĩ lại, ngoài tiêu tiền ra thì hình như tôi thật sự chưa gì có ích cho xã hội cả…

Tạ Diên Chi tiếp lời:

“Bắt đầu từ chuyến công tác lần này, em tạm thời trợ lý cho .”

“Loại trợ lý… sát bên luôn hả?” Tôi chợt nhớ đến mấy tiểu thuyết mấy hôm trước đọc, kiểu [Nữ thư ký gợi cảm & Tổng tài lạnh lùng] ấy. Không hiểu sao, trong đầu tôi lại hiện lên hàng loạt cảnh ngượng chín mặt, gò má cũng nóng bừng lên theo.

Tạ Diên Chi liếc tôi, nhạt như thể đang chế giễu:

“Em tưởng tượng hơi nhiều rồi đấy.”

“Rào—” Một gáo nước lạnh xối thẳng xuống, cảm giác nóng mặt phút chốc biến mất không còn dấu vết.

Tạ Diên Chi, cái tên thẳng đuột cứng nhắc đến c.h.ế.t người!

Máy bay bay hơn ba tiếng, tôi dựa vào vai mơ mơ màng màng ngủ gật. Mãi đến khi về đến khách sạn mới coi như tỉnh táo lại.

“Tấm thẻ phòng của em đâu?” Tôi hỏi.

Tạ Diên Chi:

“Em ở cùng .”

“Sao lại thế?”

“Tiết kiệm chi phí.”

Chúng tôi dù đã kết hôn, vẫn luôn ngủ riêng. Chỉ khi nào về nhà bố mẹ hai bên thì mới miễn cưỡng ở chung một phòng. Nhưng từ khi tôi phát hiện bản thân có cảm mơ hồ với Tạ Diên Chi, việc phải ngủ chung khiến tôi có chút thấp thỏm không yên.

May mà Tạ Diên Chi không phát hiện gì bất thường, kéo va li giúp tôi, còn vô cùng tự nhiên nắm tay tôi bước vào thang máy.

Đang chờ thang, chợt một giọng nữ vang lên từ xa, mỗi lúc một gần:

“Anh Diên Chi?”

“Đúng là rồi!”

Hai chúng tôi đồng loạt quay đầu lại.

Là  ta?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...