4.
Lúc ăn cơm, Tạ Diên Chi cứ chằm chằm vào đĩa dưa leo trộn trên bàn suốt cả buổi, đôi mày rậm nhíu chặt như thể vừa phát hiện một vật thể lạ.
Ngay lập tức, đám bình luận “từ trên trời rơi xuống” lại nhảy ra chế nhạo:
【Nam chính đang suy nghĩ: Đĩa dưa leo này… còn ăn không?】
【Cũng có thể ảnh đang âm thầm so kích thước với quả dưa leo kia! Ha ha ha!】
Tôi lạnh hết sống lưng, tạm thời lơ luôn cái đám bình luận đáng c.h.ế.t đó. Vội vàng xoay đĩa dưa leo đang hướng về phía ấy sang bên khác, lấy lòng:
“Anh Diên Chi, nếm thử đi, mấy món này đều là em tự tay nấu đó.”
Tạ Diên Chi liếc tôi, ánh mắt đầy nghi ngờ: “Em không bỏ thuốc độc vào đấy chứ?”
Tôi lại âm thầm đảo mắt trong lòng, mặt ngoài vẫn hết sức thành khẩn: “Sao có thể chứ! Em là xót việc vất vả, nên mới muốn nấu cho bữa cơm nhà thôi mà.”
Xem nè, dịu dàng chu đáo cỡ này, không cảm mới là lạ! Ai dè chỉ nhướng nhẹ mí mắt, nhả một câu đầy tính sát thương:
“Không có chuyện tự nhiên mà nịnh, không gian thì cũng là trộm. Nói đi, có chuyện gì?”
Anh gắp một miếng thức ăn đưa lên miệng, vừa nhíu mày vừa nhai chậm rãi. Phải , dù chỉ là ăn cơm thôi, cái cách ấy ăn cũng có thể khiến người khác muốn lọt hố — vừa tao nhã, vừa đẹp trai phát hờn.
Tôi chống cằm, ngồi đối diện, chớp chớp mắt, giọng ngọt như mía lùi:
“Anh Diên Chi, dạo này em hơi túng, cho em mượn chút tiền trước không?”
Tạ Diên Chi đặt đũa xuống, gật đầu rất nghiêm túc: “Không phải không .”
Tôi còn chưa kịp mừng rỡ lời cảm tạ, đã lạnh nhạt bổ sung:
“Nhưng em định trả bằng cách nào?”
Tôi: “…?”
Trả tiền? Anh ấy… bảo tôi trả tiền á?
Tôi luôn sống theo nguyên tắc: “Trước hai mươi tuổi dựa vào ba mẹ, sau hai mươi tuổi dựa vào chồng.” Cả công việc còn chẳng có, nguồn thu duy nhất là “gặm tiền trai”, tôi lấy gì mà trả?
“Em là vợ mà!” Tôi trừng mắt như chuyện hiển nhiên.
“Ồ.” Anh đáp hờ hững, nhàn nhạt như thể chỉ đang bình luận thời tiết.
Tức đến nghẹn họng, tôi giận dỗi cầm đũa gắp một miếng thịt kho đưa vào miệng:
“Khụ…!” Tôi nhăn mặt, suýt nữa phun ra.
“Tạ Diên Chi, món này dở kinh khủng, nuốt kiểu gì ?”
“Anh quen ăn mặn, không chắc?”
5.
Kế hoạch đầu tiên thất bại, tôi lập tức xoay sang kế hoạch B.
Nằm dài trên sofa, tôi tiếp tục chiến dịch “quấy rối” Tạ Diên Chi.
【Anh Diên Chi~?】
Tôi đợi đến mức suýt ngủ gật, bên kia cuối cùng cũng lạnh nhạt nhả ra một chữ:
【Hử?】
Tôi lập tức tỉnh như sáo, ngồi bật dậy, hí hửng gõ chữ:
【Hôm nay em mới mua một chậu hoa nè~】
Giọng lười nhác của truyền qua điện thoại, xen lẫn tiếng lật giấy tờ:
“Hoa gì?”
【Hoa hết xiền.】
【……】
【Đừng chuyện với tôi nữa!】
【Lại sao nữa?】
【Dạo này em không muốn chuyện, vì mà trong túi không có tiền thì không có khí chất!】
【……】
“Chu Khả Giai, em rảnh quá không có việc gì à?” Giọng bắt đầu mang theo chút bất lực.
Tôi nghiến răng nghĩ thầm: Nếu tôi có tiền, thì tôi đã bận bịu đi tiêu rồi, chứ rảnh đâu ngồi đây chọc ?!
【555… Anh Diên Chi, bây giờ chỗ sạch sẽ nhất trên người tiểu tiên nữ nhà không phải là mặt… mà là cái ví!】
【Anh nhẫn tâm sao?】
Tôi đủ trò nũng cả buổi sáng, cuối cùng dứt khoát seen không rep. Nhìn từng tin nhắn mình gửi trôi vào hư không như đá chìm đáy biển, tôi như quả bóng xì hơi.
Trời ơi, rốt cuộc sao mới moi tiền đây chứ?!
Ngay cả món sashimi tôi nhất cũng đã lâu không ăn rồi!
Đúng là “người nghèo chí ngắn”! Càng nghĩ càng buồn, đến gần giờ ăn tối, tôi quyết định chơi lớn — trực tiếp xông thẳng đến công ty Tạ Diên Chi!
6.
Tôi vét sạch tiền còn lại trong túi, cắn răng mua món bánh tôm mà Tạ Diên Chi thích nhất.
“Anh Diên Chi, còn bận không đó~?” Tôi hé cửa, thò đầu vào trộm.
Anh ngẩng lên: “Sao em lại đến đây?”
Nói rồi, khép lại tập hồ sơ trong tay, tháo kính xuống. Phải công nhận, dáng vẻ đeo kính của ấy nhã nhặn đến lạ, kiểu tri thức mà dễ khiến người ta muốn phạm tội ấy.
“Tình cờ đi ngang qua~ Em tiện tay mua món thích nè!” Tôi hí hửng giơ túi bánh lên như hiến vật quý.
Tạ Diên Chi đứng dậy, ngồi xuống sofa: “Có tiền rồi?”
Cái tên này đúng là chuyên thích đ.â.m vào chỗ đau! Tôi có nghèo đến mấy thì cũng không đến nỗi một túi bánh cũng không mua nổi, chứ?
“Anh còn nhắc tới tiền gì? Của là của em, của em cũng là của em, mình là người một nhà mà~”
Anh liếc mắt tôi, khẽ đầy khinh bỉ:
“Cũng biết đấy.”
Tôi bóc sẵn đũa dùng một lần, đưa tận tay, xem, phục vụ tận cỡ nào!
“Anh Diên Chi, thật ra thì… gần đây em hơi túng tiền, hay là…”
Anh vừa thong thả nuốt miếng bánh tôm, tôi liền tranh thủ đưa luôn chai nước. Uống xong, mới chậm rãi lên tiếng:
“Giai Giai, có một cách giúp em kiếm tiền, muốn nghe không?”
Mắt tôi lập tức sáng rỡ:
“Là gì đó, nhanh đi!”
“Công ty trai em đang tuyển lễ tân, hỏi rồi, lương tháng 4.500, rất hợp với em.”
Bùm! Tôi suýt nữa tức bể mạch máu:
“Tạ Diên Chi! Em là phu nhân tổng tài của Tập đoàn nhà Tạ thị đó! Mà bảo em đi lễ tân á?!”
“Cho dù em không cần mặt mũi, cũng cần chứ!”
Anh thản nhiên phản đòn:
“Làm việc không phân sang hèn.”
“Huống chi, mặt mũi ấy mà… có đổi ra tiền không?”
Tôi nghẹn tới sắp nội thương! Thật sự muốn cầm túi bánh tôm úp lên mặt luôn cho rồi!
7.
Sau khi thất bại thảm trong việc xin tiền từ Tạ Diên Chi, tôi u sầu nằm vật trên tấm thảm tập. Đường Miên vừa giãn người, khoe dáng vóc nóng bỏng trước sau như một, vừa tàn nhẫn nhạo:
“Nhìn cái bộ dạng thèm khát bất mãn của cậu kìa.”
Cái bản mặt vô như nai tơ ấy của cậu ta lừa hết thiên hạ, ngay cả tôi – một tên “não ” chính hiệu – cũng bị ăn gọn không sót miếng. Hôm bữa đi bar, rõ ràng là cậu ta nghe đồn có một DJ Hàn cực phẩm tới biểu diễn nên lôi tôi đi mở mang tầm mắt. Kết quả, đến tai tôi thì biến thành “tôi dụ dỗ cậu ấy hư hỏng”, thẻ tín dụng cũng bị đình chỉ không thương tiếc!
“Miên Miên, hay là cậu giúp tớ đỡ vài câu không?”
Đường Miên liếc tôi một cái đầy chán ghét, không chút do dự lắc đầu:
“Anh cậu còn đang giận vụ lần trước, tớ mà dám xin xỏ thì bị đóng băng cả người chứ không chỉ cái thẻ.”
“Cậu nên quay lại tìm Tạ Diên Chi xin tiền thì hơn.”
Tôi thở dài, xụ mặt:
“Không phải là xin không sao…”
Đường Miên gian như hồ ly:
“Không phải không , mà là cậu dùng sai cách.”
“Sai cách? Là cách gì?”
Cô nàng ngoắc tay gọi tôi lại gần, ghé tai nhỏ:
“Mỹ nhân kế.”
“Mỹ nhân kế?” Tôi nhíu mày. “Vô dụng thôi, cậu cũng biết mà, bọn tớ chỉ là hôn nhân thương mại. Anh ta đâu có thích tớ.”
Nghe xong, Đường Miên trông như vừa nghe một câu chuyện hài cỡ lớn:
“Anh ta không thích cậu? Cậu kiểu gì ra cái kết luận đấy?”
Cậu ấy đưa mắt tôi từ trên xuống dưới, đầy hàm ý:
“Đừng là… hai người còn chưa ‘ chuyện đó’ nha?”
Nhỏ đó vỗ tay khoái trá, còn tôi thì trợn mắt:
Đúng là mắt tôi bị mù mới không nhận ra bộ mặt thật sau lớp vỏ ‘bạch liên hoa’ này!
“Hai đứa bọn tớ kết hôn đã rõ ràng, không can thiệp vào đời sống riêng, cưới xong cũng ngủ riêng từ đầu tới giờ.”
Đường Miên vừa hoàn thành tác cuối, vừa vỗ tay phủi bụi đứng dậy:
“Chậc chậc… Thế mà ta vẫn nhịn à?”
Câu hỏi đó khiến tôi hơi khựng lại. Nhịn cái gì chứ?
Tạ Diên Chi là người bận rộn, sáng sớm đi , tối về lại vùi đầu trong thư phòng. Thỉnh thoảng đi công tác thì cả tuần không thấy mặt. Anh ấy có gì mà cần phải “nhịn”?
Nếu không phải vì chính miệng ấy đồng ý kết hôn, tôi còn tưởng ấy thích đàn ông nữa cơ! Hồi còn học, có một hoa khôi vừa học giỏi vừa đẹp mê hồn tỏ , ấy còn từ chối thẳng thừng không thèm chớp mắt.
Đường Miên nhếch môi thần bí:
“Tin tớ đi, mỹ nhân kế đảm bảo hiệu quả tức thì!”
Dứt lời, nàng kéo tôi đứng dậy:
“Đi, dẫn cậu đi chọn đồ gợi cảm nào!”
Bạn thấy sao?